Sáng sớm hôm sau, gió nhẹ ấm áp, trong không khí hơi lạnh mang theo hương hoa lan thoang thoảng, thấm vào ruột gan.
Nhiễm Nhan vừa mới rời giường, còn chưa trang điểm, đã có người đến thỉnh Tiêu Tụng đi từ đường.
Tiêu Tụng còn đang ngủ, từ sau khi thái phu nhân qua đời, hắn hầu như không được ngủ đàng hoàng, mỗi ngày nhiều nhất chỉ ngủ một hai canh giờ, hơn nữa đỡ quan về quê, một đường vất vả, khó khăn mới được ngủ thẳng giấc, Nhiễm Nhan có chút không đành lòng gọi hắn dậy, nhưng làm một người đứng ở độ cao nào, nhất định phải có năng lực cùng cấp độ, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ hỏng mất, mà Tiêu Tụng không thể nghi ngờ là người có thể chống đỡ được áp lực.
"Phu quân." Nhiễm Nhan nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn.
"Ừm?" Tiêu Tụng trở mình, chờ cho thanh tỉnh khoảng hai giây, liền ngồi dậy. Hắn mấy ngày nay ngủ không sâu, mới vừa rồi khi thị tỳ đến đây truyền lời thì đã tỉnh.
Nhiễm Nhan lấy tố y trên bình phong xuống, giúp hắn mặc vào, "Nghĩ chắc là muốn xử trí Xuân Lai."
Sáng sớm như vậy, hành động này của Nhiễm Nhan, làm đáy lòng Tiêu Tụng trở nên mềm mại, cả người nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Chống đỡ quá lâu rồi, mệt mỏi quá.
Trước kia khi hắn còn lẻ loi một mình, căn bản sẽ không có cảm giác vất vả, chuyện gì cũng đều đứng ra, có nhu mới có cương, có sướng mới có khổ. So với trước kia, hắn hiện tại rõ ràng nhận thấy được sự mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-2/3977551/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.