Nhắc tới Tô Phục, thần sắc của Nhiễm Nhan không thay đổi bao nhiêu, nàng chỉ hơi sửng sốt một chút, chợt nở nụ cười nhu hòa, "Chúng ta chỉ là đi qua nhau mà thôi."
Ở biển người mênh mang, vẫn có những giao thoa không bình thường, nhưng sau khi từng người rời đi, vẫn là mỗi người một cuộc đời riêng lẻ. Nếu không có Tiêu Tụng, nếu nơi này không phải Đại Đường, nếu có thể có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, có lẽ tình cảm giữa bọn họ cũng có thể tu thành chính quả, nhưng trên đời làm gì có nhiều "nếu" như vậy? Bởi vậy, khi hai phần cảm tình sâu cạn như nhau xếp ở trước mặt, Nhiễm Nhan không chút do dự sẽ lựa chọn phần thích hợp với mình hơn.
Giữa Tiêu Tụng và Tô Phục, nếu bỏ qua không xét tới tình cảm, một người như núi vĩnh viễn đứng sừng sững ở nơi đó, chỉ cần nàng nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được hắn; mà người kia, lại như thần long thấy đầu không thấy đuôi, Nhiễm Nhan chỉ có thể như ngọn hải đăng, chờ hắn đến tìm nàng.
Chưa nói đến ưu khuyết, hoặc là những thứ khác, chỉ là Nhiễm Nhan thích người trước hơn mà thôi.
Nếu cho thêm thời gian, khi Tô Phục có thể hoàn hoàn toàn toàn tin tưởng Nhiễm Nhan, hắn có thể sẽ báo cho nàng hết thảy hành tung của hắn, thì cũng chưa chắc hắn không thể trở thành một ngọn núi, nếu lại cho thêm thời gian, Tô Phục có lẽ sẽ động tâm sâu hơn nữa, vì nàng mà nỗ lực rời xa bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-2/3977481/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.