"Thuốc hay như vậy, chỉ sợ là bí phương không thể truyền ra đi!" Tiêu Tụng cười đánh vỡ yên lặng.
Trước giờ sách y học rất ít, lưu truyền về sau chỉ có 'Hoàng đế nội kinh', 'Thần Nông bản thảo', với vài quyển dược thư về bệnh nhẹ như thương hàn, hơn nữa mấy quyển thư này đều được các y sinh coi như bảo bối gia truyền, giữ kín không lộ ra. Không có y thư thì đương nhiên là theo phương thuốc mà phối dược, tạo nên phong trào trong các y sinh là sưu tầm phương thuốc.
Mặt già của Chu y lệnh cùng với lão y giả kia cũng không khỏi đỏ lên. Bọn họ đương nhiên không phải là mơ ước phương thuốc kia, nhưng thân là y sinh lại gặp được phương thuốc có hiệu quả trị liệu rõ ràng như vậy đương nhiên sẽ cảm thấy tò mò, bị Tiêu Tụng nói ra, bọn họ cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Lúc này thanh âm Nhiễm Vận từ bên ngoài truyền vào, "Ngươi nhanh lên, không ăn cơm a?"
Lưu Thanh Tùng thở hồng hộc, ai oán nói: "Tiểu cô nãi nãi, ta còn thiếu nước làm gia súc cho ngươi lôi đi, còn ngại chậm..."
Nhiễm Vận hiển nhiên không có tâm tư cùng hắn so đo, "Mau đi nhìn a huynh của ta một chút, không phải ngươi nói y thuật của ngươi lùi về 500 năm trước tiến tới 500 năm sau cũng không có ai theo kịp ngươi sao?"
Nhiễm Vân Sinh đã thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng mọi người đã nhẹ nhàng rất nhiều, đối thoại của Lưu Thanh Tùng cùng Nhiễm Vận làm mọi người không khỏi mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-2/3977460/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.