Ngồi trên xe ngựa về phủ, Nhiễm Vận vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi: "A huynh, ngươi có phải có tâm sự gì hay không?"
Nhiễm Vân Sinh than một tiếng, hắn quả nhiên ngụy trang còn chưa đủ tốt, "Ừm, khi còn ở Lạc Dương chọc phải chút phiền toái."
Nhiễm Nhan cũng ngồi thẳng dậy, nàng nhớ rất rõ ràng, khi còn ở huyện Tụ Thủy, Nhiễm Vân Sinh đi Lạc Dương bốc thuốc trở về, thần sắc đã có chút không đúng, không khỏi bật thốt lên: "Có kẻ quyền quý nào nhìn trúng Thập ca rồi sao? Là lang quân hay là nương tử?"
Nhiễm Vận trong lòng sốt ruột, không chú ý cách dùng từ của Nhiễm Nhan, thấy Nhiễm Vân Sinh cứ ấp a ấp úng, liền vội nàng lên tiếng: "A huynh ngươi nói đi a, lang quân hay là nương tử nhà ai?"
Hỏi xong, Nhiễm Vận cũng chợt sửng sốt, sắc mặt Nhiễm Vân Sinh đỏ bừng, xấu hổ buồn bực nói: "Ta là lang quân, đối phương đương nhiên là một nương tử."
Nhiễm Nhan không có nửa điểm ngượng ngùng, bởi vì diện mạo của Nhiễm Vân Sinh thật sự làm người ta quá dễ dàng nghĩ lệch lạc, lại nói bị một nương tử nhìn trúng thì có gì phải trốn? Hay là vị nương tử kia quyền cao chức trọng nhưng bộ dạng quá xấu xí hay là tính tình quá kém?
Nhiễm Nhan cảm thấy Nhiễm Vân Sinh đến cả tính cách lãnh ngạnh như mình đây mà còn chịu đựng được, còn có cái gì chịu không được?
"Là...Ba Lăng công chúa." Nhiễm Vân Sinh suy sụp nói.
Nhiễm Vận há miệng thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-1/3969544/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.