"Tiêu Thị lang mời ngồi." Tô Loan sai người bày tịch và kỷ ở bên trái cái kỷ ba chân.
Tiêu Tụng quỳ ngồi xuống tịch, tùy ý đánh giá hoàn cảnh chung quanh vài lần, bình luận: "Chỗ này rất lịch sự tao nhã."
Không chỉ có lịch sự tao nhã, trong nhà thương nhân bình thường căn bản sẽ không dựng sân khấu kịch như vậy.
Chờ Tiêu Tụng ngồi xuống, Tô Loan mới nhẹ nhàng phất tay áo rộng, quỳ ngồi ở đối diện, khẽ thở dài: "Tiểu các và sân khấu kịch này đều là do a gia ta dựng cho nương ta, đáng tiếc hiện giờ đã cảnh còn người mất."
Đuôi lông mày của Tiêu Tụng hơi nhướng lên, nếu không cần thiết, hắn sẽ không có kiên nhẫn nghe người khác kể chuyện cũ, cảm thán xưa với nay, nhưng trước mắt hắn lại không lập tức nói rõ ý đồ hắn đến, "Nói vậy lệnh từ rất thiện vũ."
Mẫu thân của Tô Loan là Hồ cơ, cái sân khấu này hẳn là dùng cho nàng biểu diễn.
"Đúng vậy." Gương mặt ưu nhã của Tô Loan nở ra một nụ cười tươi đẹp hoàn toàn không giống thường ngày, nhìn chằm chằm cái đài đối diện, nói: "Khi ta còn bé từng cùng a gia ngồi ở tiểu các, xem mẫu thân múa. Nàng là người cực kỳ đẹp, da trắng váy đỏ, khi bắt đầu múa, làng váy cực rộng xỏe ra như một đóa Phù Tang đang nở rộ, vũ điệu nóng bỏng như vậy, ta bình sinh không thấy qua nữa."
Tiêu Tụng nâng chung trà lên, nhẹ nhàng gạt lá trà, lại không uống, chỉ là kiếm chút chuyện làm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-1/3969532/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.