Vốn chỉ là chơi cho vui, giờ cư nhiên mổ ra một khối Lam Điền ngọc vừa lớn vừa cực phẩm như vậy, có câu "Thất phu vô tội, hoài bích có tội", Nhiễm thị ở Tô Châu đương nhiên không tính là thất phu, chỉ là người có quyền thế thì chỗ nào cũng có, là phúc hay họa còn chưa biết.
Nhiễm Nhan và Nhiễm Vận cũng minh bạch đạo lý "Phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa", yên lặng không lên tiếng đi theo Nhiễm Vân Sinh quay về Lâm Giang Tiên.
Nhiễm Vận một lần lại một lần mà vuốt ve khối Lam Điền ngọc to bự này, yêu thích không muốn buông tay.
"A Vận, đừng nhìn nữa, chờ tạo hình xong mới có thể hiện ra quang hoa của ngọc." Nhiễm Vân Sinh nói.
Nhiễm Vận quay lại, quỳ ngồi ở bên cạnh Nhiễm Nhan, hiếu kỳ nói: "Thập Thất tỷ, ngươi sao có thể nhìn ra khối đá kia có ngọc?"
Nhiễm Nhan đem mặt nạ đặt lên bàn, nhàn nhạt cười nói: "Là quán chủ nói cho ta."
"Quán chủ?" Nhiễm Vận càng thêm kỳ quái.
Mặt Nhiễm Vân Sinh cũng mang nghi hoặc, cười hỏi: "A Nhan là như thế nào làm cho quán chủ kia mở miệng nói ra?"
"Các ngươi có thử quan sát trình tự bọn họ nâng mao thạch ra không?" Nhiễm Nhan hỏi.
Nhiễm Vận lắc đầu, Nhiễm Vân Sinh hồi tưởng một lát mới nói: "Tựa hồ là nâng hai bên trái phải ra trước, chính giữa ra cuối cùng."
Lúc ấy lực chú ý của mọi người đều đặt trên người sư phó thiết ngọc bên cạnh, còn trình tự mao thạch được nâng lên đài trước sau ra sao đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-1/3969496/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.