"Trong chùa và Ảnh Mai am đều có thể tìm được rất nhiều hương tro." Vẻ mặt Dư Bác Hạo có vẻ thông suốt, "Nếu hai người còn lại là trúng độc, như vậy hung thủ có thể là người hiểu dược lý. Hiện tại người có hiềm nghi có Tịnh Viên, Tịnh Huệ, Huyễn Ngô, Huyễn Không, còn có quả phụ không biết đã đi đâu kia."
Lưu Phẩm Nhượng gật đầu, lập tức giương giọng nói: "Người tới! Dẫn người đi lục soát cẩn thận phòng của Tịnh Viên sư thái và Tịnh Huệ sư thái, còn có đồ của Huyễn Ngô, Huyễn Không cũng phải cẩn thận lục soát, chú ý lục soát đồ có dính thứ như tro hương, máu tươi, độc dược, phàm là có đồ vật khả nghi, đều không được buông tha."
"Dạ" năm tên phủ binh và đội chính đồng thời đáp.
Sau khi bọn họ mang theo người rời khỏi, một phủ binh khác nói: "Án Sát Sử, Thứ Sử, tiểu sư phó Huyễn Không đã được đưa tới, không biết xử trí như thế nào?"
Đem tiểu ni cô người ta bắt tới miếu hòa thượng hơn một canh giờ, phải nhanh chóng làm gì đi a, cũng không thể đem nàng nhốt ở miếu hòa thượng qua đêm đi.
"Dẫn tới đi." Tiêu Tụng dựa vào lưng ghế cong, bộ dạng có chút lười biếng, nhưng khí thế bức người của hắn lại không vì vậy mà giảm bớt.
Huyễn Không biểu tình hoảng sợ mà bị hai phủ binh áp lại, một đôi mắt to tràn đầy kinh sợ nhìn mấy người đang quỳ ngồi ở dưới tàng cây. Ánh mắt nàng ta xẹt qua hết từng người, Tiêu Tụng khí thế bức nhân, cho người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-1/3969462/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.