"Không biết những bài thơ được phú đêm nay, bài nào là hay nhất?" Nhiễm Nhan giương giọng hỏi.
Trên mặt sông, sau khi mọi người thương lượng một lúc lâu, lại đi dò hỏi ý kiến của mấy vị đại nho đang xem náo nhiệt, rốt cuộc xác định được khôi thủ, Trương Phỉ xung phong nhận việc, cao giọng đọc:
"Kim nhật vân biền độ Thước kiều,
Ứng phi mạch mạch dữ thiều thiều,
Giai nhân kinh hỉ khai trang kính
Nguyệt hạ xuyên châm bái cửu tiêu"
Bộ dáng đắc ý, phảng phất như đầu thơ này là hắn làm.
Bài thơ này là thơ vịnh Thất Tịch. Nói thật, nếu không nhờ nguyên chủ có chút tu dưỡng văn chương, Nhiễm Nhan rất khó hiểu tình cảm trong đó. Khi còn học chuyên tu pháp y, bởi vì muốn đọc được "Tẩy oan tập lục" của Tống Từ, Nhiễm Nhan cũng từng nghiêm túc học qua cổ văn một thời gian, nhưng để có thể nghe và hiểu toàn bộ tình cảm biểu đạt trong thơ từ, thì nàng chưa đạt được tới cấp bậc đó.
Nhiễm Nhan ở trong lòng yên lặng đếm đếm mấy bài thơ mình còn nhớ rõ, cuối cùng thở dài, có thể nhớ hoàn chỉnh, cũng chỉ có hơn 10 bài, cái gì mà "Cày đồng đang buổi ban trưa", "đôi chim hoàng oanh đậu trên cành liễu xanh" gì gì đó, một chút cũng không dính dáng đến Thất Tịch.
Lấy tính tình của Nhiễm Nhan, nếu nàng tin tưởng mấy chuyện linh hồn xuyên không này, khẳng định sẽ ngâm nga đến thuộc lòng toàn bộ thơ của Lý Bạch, lo trước khỏi hoạ.
Nghĩ đến Lý Bạch, Nhiễm Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-1/3969412/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.