Nhiễm Nhan ngồi trở lại trên ghế cong, duỗi tay cầm lên hai tấm khế bán mình kia nhìn kỹ, dư quang vẫn luôn chú ý đến biểu tình Lưu thị cùng Chu Tam lang.
Chu Tam lang thấy Nhiễm Nhan thật sự muốn nhận lấy khế bán mình, đôi mắt hơi đỏ lên, khớp hàm cắn đến chặt, quật cường mà ngăn nước mắt không cho chúng rơi xuống, trong khi Lưu thị chỉ là đoan đoan chính chính quỳ ngồi, tâm bình khí hòa, trên mặt nhìn không ra chút nào manh mối.
Đối với đôi mẫu tử xuất thân có vẻ không tầm thường này, nếu thật muốn nắm trụ nhân tâm, Nhiễm Nhan đương nhiên là không thể thật sự đối đãi bọn họ như nô bộc.
"Khế bán mình này..." Nhiễm Nhan nhìn hồi lâu, mới trầm ngâm bật một tiếng, rút ra một tờ trong đó, còn lại đưa đến trước mặt Lưu thị, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đè lên trang giấy ố vàng, thanh nhã nói không nên lời, nhưng lại gắt gao chế trụ tâm hai người đối diện.
Nhiễm Nhan lại không vội giải thích, ánh mắt bình đạm lạnh lùng dừng trên người Chu Tam lang, "Có đi học chưa?"
Chu Tam lang sửng sốt một chút, giương mắt nhìn Nhiễm Nhan, trên dung nhan mỹ lệ của nữ tử trước mắt chỉ mang biểu tình người sống chớ gần, nửa điểm ôn nhu cũng không có, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng thân thiết, trong đầu ẩn ẩn hiện lên hình ảnh ngày ấy, nàng nói với hắn: Nếu mệt, thì ngủ chút nữa đi.
"Tam Lang không hiểu lễ nghĩa, còn thỉnh nương tử thứ lỗi." Lưu thị thấy nhi tử không đáp lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-1/3969378/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.