"Nay Bộc Châu Ti Thương Tham Tướng Bùi Viêm đưa sính lễ lập Hoa Dương Khố Địch Thị trưởng nữ Lưu Ly làm thiếp..."
Bùi Viêm? Bùi Viêm! Bùi nhị lang nhà Bùi Đô Úy, chẳng lẽ lại chính là thừa tướng Bùi Viêm mà ba mươi năm sau bị Võ Tắc Thiên chém đầu tịch biên gia sản, cả tộc bị lưu đày đó sao? Tính ra vị Bùi Viêm này năm nay cũng chỉ mới hai ba mươi tuổi... trời ơi, suýt chút nữa thì mình đã trở thành thiếp của vị tể tướng đáng thương này ư?
Rất lâu sau đó Lưu Ly mới định thần lại, giật mình vứt tờ văn thư lên thư án như chạm phải vật nóng bỏng tay, nghĩ ngợi một hồi lại cầm lên xé thành nhiều mảnh nhỏ, vo thành một cục, chỉ hận không thể thiêu cháy nó, đột nhiên nghe thấy Tiểu Đàn ở phía sau kinh ngạc nhỏ giọng: "Cô Cả, cô..." Lúc này Lưu Ly mới nhận ra bản thân mình thất lễ, nhíu mày ném viên giấy tròn đó cho nàng ta: "Mang vứt đi, nhìn thấy là khó chịu!"
Tiểu Đàn hiểu ra bèn gật gật đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài, lát sau quay lại nhỏ giọng cười nói: "Em vứt ra cái mương ngoài bờ tường rồi!"
Lưu Ly nhìn tỳ nữ tay chân mồm miệng nhanh nhẹn này, trong lòng cũng trở nên dễ chịu đi nhiều: không cần biết Bùi nhị lang có duyên gặp mặt hai lần kia có phải là Bùi Viêm nổi tiếng đó không, thì hắn và nàng cũng đã không còn quan hệ gì nữa, bản thân nàng chỉ là một người thường, người sớm chiều gặp gỡ cũng chỉ là những người bình thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-minh-nguyet/1367463/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.