"Bịch" một tiếng, đóa hoa mẫu đơn màu tím ban nãy còn vô cùng hòa hợp nay đã rơi xuống bậc thềm, lăn vài vòng khiến nó thoáng chốc dính đầy bụi đất. Nghiêm ma ma nhanh tay lẹ mắt xông đến đỡ Lưu Ly đứng dậy, chỉ thấy nàng tóc tai rối loạn, thái dương hình như đập vào cạnh bàn sưng đỏ lên, vốn cả người đã đầy mực rồi, giờ còn dính thêm bụi đất, đúng là chật vật đến không nói nên lời.
San Hô hơi ngẩn người, lúc Lưu Ly đi ngang qua mặt nàng ta, nàng ta đưa chân ra chẳng qua là theo bản năng, thế nhưng mấy năm nay Lưu Ly chưa từng ngã một cách thê thảm như thế này, nàng ta vốn dĩ phải vui mới đúng chứ, nhưng mà đối diện với ánh mắt như muốn giết người của bà cô, trong lòng nàng ta lại thấy sợ hãi, lúng túng đưa tay ra muốn đỡ, Lưu Ly đã được Nghiêm ma ma dìu rời khỏi đình.
Khố Địch thị thật sự rất muốn đỡ trán than trời, nhưng đối diện với ánh mắt của bảy tám người hoặc đang vui sướng trên nổi đau của người khác, hoặc đang ngây ngốc đứng đó, lại giương mắt nhìn thấy mấy bóng người bên lầu các đối diện đang chỉ chỉ trỏ trỏ, bà ta liền biết mọi việc đã không thể cứu vãn, chỉ đành quát một tỳ nữ, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau thu dọn cho ta!"
Hách Thất nương chậm chạp tiến lại gần, cười nói với Khố Địch thị, "Chị không đi xem cháu gái mình thế nào à?"
Khố Địch thị cười gượng nhìn lại bà ta, lạnh nhạt nói, "Không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-minh-nguyet/1367458/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.