QUYỂN 1: THỊ TĨNH PHIÊN
Chương 1: Người đến như tơ, kiếm đi như chớp
Buổi sáng sớm của thành Trường An luôn đặc biệt an tĩnh.
Canh năm đã điểm, Thái Cực cung với tầng tầng lớp lớp những mái ngói cong hai đầu, vừa vặn bị ánh sáng phản chiếu tạo thành vô số những hình cắt bóng màu xanh đen trên nền trời, tòa lầu ở Thừa Thiên Môn đúng giờ vang lên tiếng trống đầu tiên. Tức thì, sáu con đường chính đối diện với cổng thành, tiếng trống trên hơn mười con đường nhỏ cũng lần lượt vang rền. Dưới ánh sáng yếu ớt đó, thành Trường An tựa như thú lớn đang chìm trong giấc ngủ bị gọi dậy, trong tiếng trống ầm ầm không dứt liền lay động thân mình: hơn một trăm phố phường bị phân cách chỉnh tề như những luống rau cùng đồng loạt mở toang cửa lớn, hai mươi lăm phố lớn ngõ nhỏ bị giới nghiêm một đêm cũng đã bắt đầu xuất hiện bóng người ngựa qua lại; mà ở trước những cửa tiệm, tiếng ra bánh bột liên tiếp không ngừng, những thanh âm náo nhiệt tràn trề sức sống ấy và những bếp lò đang đỏ lửa, khiến cho thành trì hùng vĩ độc nhất vô nhị này mang theo hơi thở của nhân gian.
Chỉ là vào buổi sáng sớm ngày cuối tháng Giêng (ngày cuối cùng của tháng),khi người Trường An mở toang cửa trong dư âm của tiếng trống vang rền, thứ họ nhìn thấy lại là bầu trời âm u và những bông tuyết nhỏ xíu bay đến, tiếng oán trách lần lượt vang lên, bị tiếng gió thét gào cuốn đi rất xa.
Ngày cuối tháng Giêng, chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-minh-nguyet/1367440/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.