Lúc bị đưa vào tân phòng, nàng đã kiệt sức. Tố Từ cùng Hồng Nhị cẩn thận cất khăn tạo la của nàng, hai bên bốn nữ tỳ cung kính đứng xung quanh hầu hạ.
Trong tầm nhìn, tất cả đều là màu đỏ chói mắt. Hoàng hôn buông xuống, lúc này đã gần đến đêm khuya, cửa sổ nhỏ chạm khắc hoa văn của tân phòng hé mở, ánh trăng ấm áp sáng tỏ chiếu vào xuống, hai cây nến long phượng bảo to lớn, nhấp nháy ánh lửa, bên ngoài phòng, xa xa loáng thoáng tiếng cười đùa, phạt rượu, tiếng bước chân của nô bộc người hầu từ phòng bên ngoài đi ngang qua.
Một tiểu tỳ tiến vào nội thất, vừa chạy vừa tâu: “Bẩm Vương Phi, theo như lệ, bên ngoài Thôi nhũ nhân xin được tham bái.”
Tố Từ cùng Hồng Nhị vội vàng tiến lên giúp Thẩm Trân Châu chỉnh lại y quan, đỡ nàng đến phòng ngoài. Thôi nhũ nhân đã sớm đứng chờ ở nơi đó, nàng cũng một thân giá y đỏ thẫm, dáng dấp châu tròn ngọc sáng, hết sức xinh đẹp, nhìn thấy Thẩm Trân Châu ra ngoài, thướt tha chào đón, hơi cúi người, nói: “Thôi Thải Bình tham kiến Vương Phi!” Lời còn chưa dứt, tư nghi quan theo như lệ hát nói: “Theo lễ, Thôi nhũ nhân đối với Vương phi phải ba quỳ chín lạy!” Một tư nghi quan khác đã cầm lên một tấm đệm hương bồ đỏ thẫm, để Thôi nhũ nhân dùng khi quỳ lạy. Sắc mặt Thôi Thải Bình liền lập tức thay đổi, thanh âm vừa nhọn vừa cao: “Cái gì! Ngay cả cha mẹ ta cũng chưa quỳ lạy như vậy! Ta không làm!”
Thẩm Trân Châu thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-hau-phi-truyen-chi-tran-chau-truyen-ky/130906/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.