Đoàn Khuê Chương nhìn Vương Long Khách chằm chằm, nói:
- Ta có con gái của một người bạn bị thiếu trại chủ bắt về đây, xin thả người ra.
Vương Long Khách sửng sốt, mắng :
- Nói bậy, ta bắt con gái nào chứ?. Đoàn Khuê Chương biến sắc, tay đặtlên chuôi kiếm, đã định phản ứng, Vương Bá Thông đã mắng :
- Long nhi, trước mặt Đoàn đại hiệp, không được bừa bãi!., rồi quay lại tươi cười nói với Đoàn Khuê Chương :
- Tiểu nhi trước nay đều ở cạnh ta, cho dù y không tốt, cũng không đếnnỗi làm việc cưỡng đoạt con gái lương dân làm mất thân phận, chắc Đoànđại hiệp đã tin lầm lời người ta rồi.
Vương Bá Thông vô cùng gian hoạt, lúc ấy y đã biết Đoàn Khuê Chương tới đây vì chuyện Hạ LăngSương, trong lòng kinh nghi bất định, vì thế trước tiên dùng lời nóikhéo che đậy, chối được thì tốt, mà cho dù không chối được cũng có thểthăm dò xem Đoàn Khuê Chương còn biết những gì. Đoàn Khuê Chương màykiếm dựng lên, giận dữ nói :
- Nếu Đoàn mỗ không biết được đíchxác, làm sao dám tới cốc Long Miên các ngươi? Vị cô nương ấy tên Hạ Lăng Sương, ngươi hỏi thằng con bảo bối của ngươi xem y có quen Hạ cô nươngkhông?.
Vương Long Khách nói :
- Không sai, ta có quen vịHạ cô nương ấy, cô ta cũng là bạn bè của ta, ngươi có chứng cứ gì mà nói ta bắt cóc cô ta?. Vương Bá Thông phụ họa :
- Đúng đấy, họ vốnlà bạn bè, người không quen biết thì còn có thể bắt cóc, chứ với bạn bèthân thiết, sao lại bắt cô ta? Còn xin thỉnh giáo.
Đoàn Khuê Chương cười nhạt nói :
- Không đưa chứng cứ cho các ngươi, chắc các ngươi còn định xảo quyệtbiện hộ. Ngày mươi bảy tháng trước các ngươi xông vào bắt cóc mẹ con họ Ở thôn Sa Cương dưới núi Ngọc Long, ngày bốn tháng này một mình Hạ cônương bị đưa tới cốc Long Miên, lúc ấy cô ta đã trúng thuốc mê, con trai ngươi dùng một chiếc kiệu nhỏ khiêng vào cửa ngang bên góc phải hoaviên, có đúng thế không?.
Đoàn Khuê Chương nói ra như chính mắt nhìn thấy, cha con Vương Bá Thông giật nảy mình, lập tức nảy ý nghi ngờ :
- Chẳng lẽ trong cốc Long Miên lại có gian tế.
Đoàn Khuê Chương ngừng lại một lúc rồi sang sảng nói :
- Cha Hạ cô nương với ta là anh em kết nghĩa, cô ta lại là vợ chưa cướicủa Nam Tễ Vân bạn ta, chuyện này ta không thể không quản.
VươngBá Thông vẫn còn định chối, còn muốn Đoàn Khuê Chương phải đưa ra nhânchứng vật chứng, Vương Long Khách đã nhịn không được, lớn tiếng nói :
- Đoàn Khuê Chương, ngươi ăn nói bậy bạ, Hạ cô nương là vợ chưa cưới của ta, có liên quan gì tới họ Nam họ Bắc chứ?
Không sai hiện cô ta đang trong cốc ngay hôm nay bọn ta sẽ thành hôn, ngươikhách khí một chút có khi ta còn mời ngươi uống rượu mừng, còn nếu ngươi ăn nói bậy bạ nữa, ta chỉ đành tống cổ ngươi ra thôi.
Đoàn Khuê Chương cười nhạt nói :
- Được lắm, ngươi nói như thế giống như Hạ cô nương nguyện ý lấy ngươi thì phải?. Vương Long Khách ngạo nghễ đáp :
- Đương nhiên! Cô ta không phải con ngươi, cô ta muốn lấy ta, ngươi quản được à?. Đậu Tuyến Nương đùng đùng nổi giận, chửi :
- Nói thối lắm, Hạ cô nương há chịu lấy thằng tiểu tặc không ra con người như ngươi?. Đoàn Khuê Chương nói :
- Không cần tranh cãi, Hạ cô nương đã ở đây cứ mời cô ta ra, hỏi một lượt là minh bạch ngay.
Vương Long Khách chửi :
- Lẽ nào lại thế, vợ chưa cưới của ta há có thể tùy tiện ra gặp ngươi!.Đậu Tuyến Nương chỉ hận không thể lập tức động thủ, nói :
- Đạica, chứng cứ đích xác Hạ cô nương cũng đang ở đây, còn nói nhiều với bọn ăn cướp này làm gì? Y không chịu cho chúng ta gặp Hạ cô nương, chúng ta lại không biết tự tìm à?.
Vương Bá Thông quát lớn :
- Vương mỗ dù sao cũng là minh chủ lục lâm, xin hai vị nể mặt!. Y không nói tới bốn chữ :
- Minh chủ lục lâm.
thì cũng thôi, nhưng vừa nhắc tới, Đậu Tuyến Nương lại nhớ tới mối thù giết anh, lại càng như lửa đổ thêm dầu, lập tức cười nhạt nói :
- Ta mặc kệ ngươi là minh chủ hay không minh chủ, ngươi làm chuyện bậy bạ, ta có được tính sổ với ngươi không.
Vương Bá Thông vung tay một cái, trầm giọng nói :
- Được, liều mạng với họ thôi, họ mượn cớ sinh sự, rõ ràng là tới báo thù cho Đậu gia. Vù một tiếng, một ngọn Thiết tật lê phóng vào Đậu TuyếnNương, người xuất thủ chính là một thủ hạ của Vương Bá Thông, người nàysở trường vế ám khí tẩm độc, y biết đạn sắt của đậu Tuyến Nương lợi hại, nên định tiên phát chế nhân.
Đậu Tuyến Nương cười nhạt nói :
- Đồ không ra gì, lại dám giở ám khí ra trước mặt ta à, trước tiên cứ phế bỏ ngươi đã., câu nói chưa dứt, chợt nghe tiếng dây cung bật lên, người kia gào thảm một tiếng, máu chảy đầy mặt, hai mắt đã bị đạn hoàn củaĐậu Tuyến Nương bắn trúng, kế đó huỵch một tiếng, lại một đầu mục khácngã lăn xuống đất, là bị ngọn Thiết tật lê tẩm độc đánh trúng. Nguyên là ám khí của y về kình lực và độ chuẩn xác thua xa Đậu Tuyến Nương, đạnsắt của Đậu Tuyến Nương hậu phát tiên chí, bắn trung mắt y xong mới dùng cánh cung gạt ngọn Thiết tật lê ra, tên đầu mục kia chẳng may trúngphải, bị trúng chất kịch độc, không đầy khoảnh khắc, thất khiếu ứa máumà mất mạng.
Đậu Tuyến Nương cánh cung lại kéo lên, lấn này baviên đạn hoàn cùng bắn ra đánh thẳng vào ba lộ thượng bàn, trung bàn, hạ bàn của Vương Bá Thông. Vương Bá Thông tránh qua một bên, Vương LongKhách tay vung tập phiến gạt ra một viên, viên thứ ba bắn tới giữa mặt,Vương Bá Thông vội ra chiêu Phượng điểm đầu, nào ngờ thủ pháp ám khí của Đậu Tuyến Nương rất kỳ diệu, Vương Bá Thông thấy thế đạn hoàn phóng tới cực mau, đã sớm tránh qua, không ngờ viên đạn sắp tới, thế lại chậmlại, Vương Bá Thông vừa ngẩng đầu lên thì vừa khéo bị đánh trúng trán,máu chảy như suối Vương Bá Thông cả giận chửi :
- Nể mặt cácngươi, các ngươi lại ra tay đánh người, hôm nay nếu để các ngươi sống ra khỏi cửa này, Vương Bá Thông ta cũng không còn mặt mũi nào mà đứngtrong lục lâm!.
Một hòa thượng to béo đứng sau lưng Vương Bá Thông kêu lên:
- Xin minh chủ bớt giận, để ta thu thập mụ ác bà này!., rồi nhấc thiềntrượng lên xông nau qua, đập xuống đầu Dậu Tuyến Nương, Đậu Tuyến Nươngquát :
- Được, để cho cái đầu trọc của ngươi nếm mùi đạn hoàn!. Tiếng ra đạn tới, hòa thượng kia hô hô cười nói :
- Viên ngọc bằng hạt gạo cũng phát sáng à? Đạn hoàn của ngươi làm saođánh được tửu gia?., thiền trượng múa lên như gió, đúng là giọt nướckhông lọt vào được, chỉ nghe một tràng tiếng chát chát choang choang,đạn hoàn liên châu của Đậu Tuyến Nương đã bị y đánh rơi hết xuống đất,vỡ nát như bột!
Đoàn Khuê Chương vừa nhìn thấy, biết ngay hòathượng này nội lực hùng hậu, không thể thẳng thắn đón đỡ, y sợ vợ có sơsuất liền quát lớn :
- Buông tay!., một kiếm chém tới.
Nguyên hòa thượng ấy tên A Đồ Lê, là người Hồ đồng tộc với An Lộc Sơn, vốn làđại pháp sư do An Lộc Sơn lấy lễ đón mời, rất được An Lộc Sơn tín nhiệm. Về sau An Lộc Sơn liên minh với Vương Bá Thông, nên phái y tới, trêndanh nghĩa là :
- Tiến cử người hiền. cho Vương Bá Thông, doVương Bá Thông sử dụng, nhưng thật ra là làm nhiệm vụ giám sát Vương BáThông giúp y. Dụng ý của An Lộc Sơn đương nhiên Vương Bá Thông biết rõ,cho nên đối xử với A Đồ Lê mười phần cung kính, chuyện gì cũng lấy lòngy.
A Đỗ Lê được y phụng thừa đã quen, chỉ cho mình quả thật là vô địch thiên hạ, y thấy Vương Bá Thông tựa hồ rất sợ vợ chồng Đoàn KhuêChương, trong lòng đã sớm không phục, vì thế muốn tỏ rõ tài năng, hyvọng với ngọn Bát phong thiền trượng có thể đánh đổ vợ chồng họ.
Nào ngờ kiếm pháp của Đoàn Khuê Chương tinh diệu phi thường, chỉ thấy kiếmquang chớp lên, đã đánh vào vòng phòng ngự của ngọn thiền trượng, A ĐỗLê quát lớn một tiếng, thiền trượng đè xuống, Đoàn Khuê Chương dùng thếchữ ngự, thanh bảo kiếm lại càng phiêu nhiên như một mảnh gỗ, dính vàothiền trượng của y, A Đồ Lê tuy dùng sức Thái Sơn áp đỉnh, nhưng lạigiống đại lực sĩ vác đá đập kiến, hoàn toàn không có tác dụng gì, bịthanh bảo kiếm của y đính vào thiền trượng, lại càng không hất ra được.
Nói thì thậm chứ lúc ấy rất mau, Đoàn Khuê Chương quát một tiếng :
- Buông tay!., thanh bảo kiếm theo thân trượng lướt vào. A Đỗ Lê giật nảy mình, nếu không chịu buông thiền trượng ra, thì năm ngón tay sẽ bị cắtđứt. Y lúc nguy cấp nảy ý khôn, vội vàng đẩy thiền trượng ra phía trước, dùng thân pháp Cổn địa hồ lô lăn tròn xuống đất, tránh khỏi nhát kiếmấy.
Vương Long Khách cũng đã sấn tới, tập phiến vung lên gạtthanh kiếm của Đoàn Khuê Chương ra che chở cho A Đồ Lê. Vương Long Khách từ nhỏ đã học võ với bậc danh sư về công phu cũng nội ngoại kiêm tu, vả lại cơ trí biến báo, vì thế so với Đoàn Khuê Chương và Nam Tễ Vân thìtuy y còn kém một bậc, nhưng không đến nỗi một chiêu đã thảm bại như AĐồ Lê.
A Đồ Lê bò dậy, hoảng sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tuy may mà ngọn thiền trượng chưa rời khỏi tay, nhưng cũng, vô cùngthảm hại. Lúc ấy đời nào y còn dám khinh địch nữa, múa thiền trượng lênnhư gió bão, giữ khoảng cách một trượng với Đoàn Khuê Chương, xem ra tuy mười phần hung mãnh, nhưng thật ra chỉ là tự bảo vệ chứ không dám tấncông.
Tuy thế nhưng thiền trượng của A Đồ Lê đánh tới, vẫn có sức nặng ngàn cân, Đoàn Khuê Chương mới rồi là dùng xảo chiêu đánh bại y,bây giờ bị Vương Long Khách giữ chân, nếu bị thiền trượng của A Đồ Lêquét trúng mộtcái, thì khó mà chống cự, nên đoàn Khuê Chương cũng cẩnthận đề phòng, không đám khinh địch, may mà A Đỗ Lê bị y làm cho hoảngsợ, không dám sấn lên đánh rát.
Hai người trợ thủ của Vương BáThông từ hai bên đánh tới ngăn cản Đậu Tuyến Nường, hai người trợ thủnày là nhân vật hàng đầu trong giới lục lâm, một người tên Chử Toại, một người tên Đồ Long, đều có bản lĩnh giữ nhà, võ công quả thật không phải tầm thường.
Chử Toại sở trường thủ pháp Tiểu cầm nã đánh gần,điêu ngoa cổ quái, nếu bị tay y chạm vào, lập tức bị trặc gân gãy khớp,Đồ Long dùng một đôi Nhật nguyệt luân, hoãn toàn theo đường lối cươngmãnh, hai người một cương một nhu, phối hợp với nhau lại càng lợi hại.Đậu Tuyến Nương bị họ sấn tới trước mặt không sao dùng đạn sắt đối địch, chỉ đành một tay cầm cung, một tay cầm đao, ác chiến với họ.
Đậu Tuyến Nương kế thừa gia học, có ba tuyệt kỹ danh chấn võ lâm, một làcông phu Thần đạn bách phát bách trúng, hai là Kim cung thập bát đả, balà Du thân bát quái đao pháp, lúc ấy tuy nàng không thể bắn đạn nữa,nhưng đao cung đều dùng, triển khai công phu di chuyển giao đấu với đốiphương, cũng có thể ứng phó.
Vương Bá Thông bị bắn trúng tránmười phần căm tức, một mặt sai bốn đại đầu mục xông vào trợ chiến, mộtmặt sai người vào trong thúc giục Vương Yến Vũ ra. Vương Yến Vũ đã sớmnúp sau tấm bình phong, cha đã ra lệnh, nàng không muốn bị người ta phát hiện, không biết làm sao chỉ đành bước ra trước, Vương Bá Thông tứcgiận nói :
- Yến nhi, sao giờ này ngươi mới tới, ngươi xem, Vương gia chúng ta đã bị người ta tới cửa làm nhục như thế đấy.
Vương Yến Vũ nói cha không cần sốt ruột, chắc hai người này không chạy thoátđược đâu. Điều một đội nhiêu câu thủ tới đây là có thể bắt sống họ rồi.Nguyên là Vương Yến Vũ huấn luyện được một đội nữ binh, sở trường dùngnhiêu câu bắt địch, lần trước Thiết Ma Lặc chính là bị đội nhiêu câu thủ này bắt sống, có điều bây giờ Vương Yến Vũ hiến kế ấy là muốn mượn đókéo dài thời gian, vì quả thật nàng không muốn động thủ với Đoàn KhuêChương.
Vương Bá Thông gật gật đầu nói :
- Cũng được, không cần ngươi đi, ta tự có người ra lệnh. Vương Yến Vũ không còn cách nào, chỉ đành đứng cạnh cha quan chiến.
Đoàn Khuê Chương sát cơ nổi lên, đột nhiên hú dài một tiếng, cả người lẫnkiếm biến thành một đạo hàn quang, bắn thẳng tới Vương Long Khách, Vương Long Khách không dám đón đỡ, vội vàng tránh qua, nhà sư kia đã bị ĐoànKhuê Chương đánh cho hoảng sợ, vội vàng thu hồi thiền trượng, múa lênthành một vòng tròn che chở toàn thân. Hai đầu mục trợ chiến cho VươngLong Khách, thân pháp lại không được mau lẹ như thế, Đoàn Khuê Chươngsoạt soạt hai kiếm, một người bị đâm trúng xương sườn, một người bị chặt dứt hai ngón tay, Đoàn Khuê Chương lập tức xông ra khỏi vòng vây, trởlại hội họp với Đậu Tuyến Nương, Đậu Tuyến Nương dưới sự tấn công củahai người Chử Đỗ và hai tên đại đầu mục khác, vốn đã rơi vào thế yếuđược chồng tới giúp, tình thế mới trở lại quân bình.
Vương Long Khách nói :
- Không chờ nhiêu câu thủ được đâu, Yến nhi, cô giúp ca ca một tay. Vương Yến Vũ không biết làm sao đành rút kiếm ra khỏi vỏ, xông vào trợ trận,nhưng đúng lúc ấy có người cao giọng quát :
- Hạ cô nương, cô nhìn đi, kia có phải là Đoàn đại hiệp không Lão khiếu hoá có lừa cô đâu!.
Vương Long Khách giật nảy mình, hai người tới không phải ai khác, chính là Vệ Việt và Hạ Lăng Sương. Nguyên là hôm ấy Vệ Việt chia tay với Nam Tễ Vân xong, trở về hỏi người đệ tử đưa thư của y, người đệ tử ấy quả thật đãđưa thư tới tận tay Hoàng Phủ Tung, vả lại hoàn toàn không có ngườingoài bên cạnh, còn như không Không Nhi thì càng không thấy bóng dángđâu. Vệ Việt hỏi không ra manh mối, trong lòng lại càng ngờ vực, chỉ còn cách theo lời hẹn tới Cửu Nguyên gặp Nam Tễ Vân.
Y tới CửuNguyên, thì Nam Tễ Vân đã đi rồi. Nhiệm vụ của Nam Tễ Vân rất bí mật,trong phủ Thái thú ngoài Quách Tử Nghi không ai biết được. Vệ Việt nghengóng không biết Nam Tễ Vân đi đâu, nghĩ thầm :
- Y từng nghi ngờ Hạ Lăng Sương bị Vương gia bắt cóc, có quá nửa là tới cốc Long Miênrồi. Lão khiếu hóa hứa giúp y thì phải giúp tới cùng. Cứ tới cốc LongMiên một chuyến. Vệ Việt đoán thế tuy không hoàn toàn chính xác, nhưngcũng đúng được mấy phần.
Vệ Việt ở Cửu Nguyên không gặp được NamTễ Vân, nhưng bất ngờ lại gặp vợ chồng Đoàn Khuê Chương. Nguyên là haivợ chồng họ cũng vì nhiều năm không gặp Nam Tễ Vân, bấy giờ quân tìnhkhẩn cấp, đặc biệt tìm tới Cửu Nguyên, muốn giúp y một tay. Vệ Việt gặphọ, kể lại tao ngộ của Nam Tễ Vân một lượt, Đoàn Khuê Chương có giaotình rất sâu nặng với Hạ gia, nghe nói hai mẹ con Lãnh Tuyết Mai và HạLăng Sương bị người ta bắt đi, lẽ nào không sốt ruột, lúc ấy bèn cùng Vệ Việt tới cốc Long Miên.
Vệ Việt là trưởng lão Cái bang, đệ tửCái bang ở khắp thiên hạ, tin tức đặc biệt linh thông. Trong cốc LongMiên cũng có đệ tử của Cái bang. Vệ Việt vừa tới cốc Long Miên, lập tứctra xét được sự tình Vương Long Khách bắt Hạ Lăng Sương về hôm trước,biết Hạ Lăng Sương quả thật đang ở đó, vì thế bàn bạc kế sách với vợchồng Đoàn Khuê Chương, để vợ chồng Đoàn Khuê Chương quang minh chínhđại tới cửa đòi người, Vệ Việt thì ngấm ngầm tìm kiếm trong nhà Vươnggia.
Vừa khéo Hạ Lăng Sương vừa uống thuốc giải xong, công lựcbản thân đã khôi phục, nàng đang định ra tìm Vương Long Khách tính sổthì chạm trán Vệ Việt, lúc ấy vợ chồng Đoàn Khuê Chương đã triển khai ác đấu bên ngoài. Họ đường đường chính chính, đương nhiên cùng ra mặt trợtrận.
Hạ Lăng Sương vừa xông vào, đúng là kẻ thù thấy mặt, haimắt đỏ ngầu, không nói tới câu thứ hai, vù một tiếng phóng kiếm xông vào Vương Long Khách. Vương Long Khách kêu lên :
- Hạ cô nương, ngươi.... Hạ Lăng Sương quát :
- Ta thế nào? Ta còn chưa bị ngươi hại chết đâu?. Chỉ nghe soạt mộttiếng, vạt áo của Vương Long Khách bị nàng một kiếm đâm thủng, VươngLong Khách vừa sợ vừa giận, vung kiếm đón đỡ, võ công của Hạ Lăng Sươngvốn cao hơn y một bậc, lúc ấy chỉ hận không thể đưa y vào đất chết, rachiêu lại càng tàn độc, chiêu nào cũng là sát thủ. Vương Long Khách đỡđược vài chiêu, đang lúc hoảng sợ cuống quít hơi sơ ý một chút, chỉ nghe soạt một tiếng, Vương Long Khách lại trúng một kiếm, một kiếm mới rồichỉ xuyên qua áo, còn kiếm này thì trúng vào giữa ngực, may mà y lập tức cong người ngửa ra phía sau, dùng công phu Thiết bản kiều hóa giải,nhưng tuy thế trước ngực cũng bị mũi kiếm rạch đứt, máu tươi ròng ròng,ướt đẫm vạt áo.
- Tiện nhân vô sỉ, hôm nay ngươi tội tày trời, còn định trốn chạy à?. Câu nói chưa dứt, kiếm chiêu lại phóng ra, soạt một tiếng ra chiêu Bạchhồng quán nhật, kiếm quang vọt ra phóng thẳng vào cổ họng Vương LongKhách.
Nhìn thấy Vương Long Khách đã phải chết dưới kiếm củanàng, bên cạnh đột nhiên có một thanh trường kiếm vung ra, vừa khéo đúng vào giữa hai người, Hạ Lăng Sương vừa nhìn, té ra là Vương Yến Vũ, chỉthấy nàng hai mắt rưng rưng, dáng vẻ buồn rầu, trên mặt đầy vẻ hoảng sợxấu hổ lại mang thêm nét cầu khẩn, Hạ Lăng Sương không nỡ làm nàng bịthương, kiếm thế hơi chậm lại, Vương Long Khách nhân cơ hội ấy vội vàngtháo chạy.
Vương Bá Thông nhận ra được Phong cái Vệ Việt, cả kinh kêu lên:
- Vệ lão đại, ta và ngươi trước nay nước giếng không phạm nước sông, tạisao ngươi lại kết thù oán với ta?. Vệ Việt hô hô cười nói :
-Vương Bá Thông, ngươi cũng biết sợ à? Không sai, ngươi làm minh chủ lụclâm bấy nhiêu năm, lão khiếu hóa trước nay không tìm tới ngươi, nhưnghôm nay ngươi và An Lộc Sơn liên minh làm loạn, tàn hại sinh linh, lãokhiếu hóa không thể không quản! Có điều oan có đầu, nợ có chủ hôm naylão khiếu hóa là muốn tới can thiệp nhưng ngươi không cần sợ ta giếtngươi, đã có người khác giết ngươi rồi?.
Vệ Việt miệng thì nóichuyện, nhưng tay chân không hề lơi lỏng, chi thấy y xông tới, vung taychụp hai tên đầu mục đắc lực của Vương Bá Thông nhấc lên, cười nói :
- Ta không giết lão tặc thì cứ giết hai tên tiểu tặc để rửa hận!. Hai tên đầu mục kia bị y nắm vào xương tỳ bà, đau thấu tim gan, kêu la như heobị chọc tiết xin tha mạng. Vệ Việt nhấc họ lên quay tròn mấy cái, độtnhiên cười nói :
- Nghĩ các ngươi chỉ là tòng phạm, được, tha cho các ngươi đấy., hai tay rung lên một cái, ném hai tên đầu mục ra ngoàicửa. Hai người kia đã bị y bẻ gãy xương tỳ bà, tuy còn giữ được tínhmạng nhưng võ công đã bị phế bỏ, không thể làm ác được nữa.
VệViệt và Hạ Lăng Sương song song đánh tới, thế trận bên quần đạo đạiloạn, Đậu Tuyến Nương quát lớn một tiếng, nhấc đao vung hờ trước mặt ĐồLong dẫn dụ ánh mắt của y, chiếc cung sắt trong tay trái lại đánh vàoChử Toại, chiêu này mới là thực chiêu. Chử Toại cậy công phu Tiểu cầm nã thủ pháp, lúc ấy đang ra chiêu Bát vân kiến nguyệt, song chưởng khuathành một vòng, chụp vào cổ tay Đậu Tuyến Nương, nào ngờ Đậu Tuyến Nương tương kế tửu kế, làm như tấn công Đồ Long, giả lộ ra chỗ sơ hở, chờ ysấn vào sát, đột nhiên lật cung đập tới, ngón tay Chử Toại vừa chạm vàodây cung của nàng, lập tức bị cắt đứt ngón giữa, đau thấu tận tim, bậttiếng kêu lớn lùi ra. Vương Long Khách đã chạy không thấy bóng dáng đâunữa, Đậu Tuyến Nương quét mắt qua một vòng, phát hiện ra Vương Yến Vũ,nghĩ lại mối thù giết anh, lập tức sấn vào nàng, Hạ Lăng Sương vội kêulên :
- Đoàn thẩm thẩm, con nữ tặc này cứ giao cho ta là được.
Vương Bá Thông quát :
- Mụ ác bà mặt dày thật, ai bắt thị cho ta, sẽ có trọng thưởng!. Đậu Tuyến Nương cả giận nói :
- Ngươi không tới bắt ta, ta cũng phải bắt ngươi tính sổ!., trong lòng nghĩ thầm :
- Người giết các anh mình tuy là con gái y, nhưng kẻ đầu sỏ tội ác chínhlà lão tặc này., đồng thời lại nhìn thấy Hạ Lăng Sương đang giao đấu với Vương Yến Vũ, lập tức thay đổi mục tiêu, xông thẳng về phía Vương BáThông.
Hạ Lăng Sương cảm kích ơn cho thuốc giải của Vương Yến Vũ, có ý che chở, thấy Đậu Tuyến Nương đã xoay chuyển phương hướng xông vềphía Vương Bá Thông, bèn làm như tấn công, nghiêng người sấn tới, hạgiọng nói :
- Vương cô nương, ngươi chạy mau đi!. Thủ hạ củaVương Bá Thông thấy thế tới của Đậu Tuyến Nương hung dữ, chỉ đành liềumạng sấn lên, ra sức ngăn cản, Đậu Tuyến Nương cung đập đao chém, khôngai chống nổi, trong chớp mắt liên tiếp đánh ngã năm tên đầu mục, sấn tới trước mặt Vương Bá Thông. Vương Yến Vũ đột nhiên đâm hờ một chiêu, congười lùi lại, Hạ Lăng Sương chỉ nghĩ nàng nghe lời mình khuyên, khôngngờ nàng phi thân vọt qua, lại vung kiếm đón đánh Đậu Tuyến Nương.
Hạ Lăng Sương cau mày, nghĩ thầm :
- Ta không thể vì một mình ngươi mà bỏ qua cho Vương lão tặc, nàng điểmmũi chân một cái, như sao băng đuổi nguyệt, sấn lên một bước, cản đườngVương Yến Vũ.
Vương Yến Vũ nghiến răng, trầm thanh nói :
- Hạ cô nương, ngươi bức bách ta không còn cách nào rồi!. Thanh Thanhcương kiếm vung lên chớp chớp, phóng ra bảy bông kiếm hoa liên tiếp đánh vào bảy chỗ huyệt đạo của Hạ Lăng Sương. Nên biết nàng vì tình cha con, làm sao nỡ nhìn thấy Vương Bá Thông bị Đậu Tuyến Nương giết chết, nênchỉ đành sử dụng kiếm pháp vô cùng lợi hại. Chẳng qua dụng ý của nàng là bức bách Hạ Lăng Sương tránh ra, kiếm chiêu lợi hại, trong khoảng gantấc lại chuẩn xác phi thường, chiêu nào cũng không dùng hết sức.
Hạ Lăng Sương cũng có cùng tâm ý như thế, song kiếm tương giao, chỉ nghemột tràng tiếng choang choang vang lên, trong chớp mắt, hai thanh Thanhcương kiếm chạm nhau bảy lần. Hai người đều dùng kiếm pháp thượng thặng, bản lĩnh cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu, nội lực của Hạ LăngSương hơi cao hơn một bậc, nàng triển khai kiếm pháp di động giao đấu,chỉ là không cho Vương Yến Vũ xông qua, Vương Yến Vũ cũng không làm saođược.
Vệ Việt đánh tới lúc hưng phấn, cao giọng cười nói :
- Ta lại bắt vài thằng tiểu tặc chơi đùa vậy, hô hô, đúng là thú vịthật!. Y nổi tiếng là Phong cái, cũng như mèo già bắt chuột, bắt bọn đầu mục để chơi đùa, hoặc đánh một tát tai, hoặc giật một túm tóc, đùa giỡn chán mới ném bọn họ từng người từng người ra xa.
Tên Phiên tăng thấy mọi người cơ hồ đều sợ sệt lão ăn mày điên này, vô cùng căm tức nghĩ thầm :
- Đánh ngã người ta thì bất quá chỉ cậy vài trăm cân khí lực, có gì là lạ? Ta không tin y lại khỏe hơn ta.
Mới rồi y bị thua dưới tay Đoàn Khuê Chương, có ý vãn hồi thể diện, sấn vào so tài với Phong cái.
Vệ Việt vừa ném tên đầu mục thứ bảy ra, chợt vù một tiếng, chỉ thấy mộtngọn thiền trượng to bằng cái bát đập xuống đầu y, Vệ Việt hô hô cườinói :
- Thiền trượng hay lắm, con bò điên giỏi lắm., vươn taychụp tới, tay không giữ chặt thiền trượng. Phiên tăng kia giật ra khôngđược, hoảng sợ giật nảy mình, Vệ Việt cười nói :
- Được, ngươi cũng tính là có mấy phần bản lĩnh đấy?., đột nhiên quát :
- Buông tay!., dùng công phu chân lực nội gia Cách vật truyền công, Phiên tăng kia chợt cảm thấy một luồng đại lực đánh vào giữa ngực, quả nhiênứng thanh buông tay, liên tiếp lùi lại.
Vệ Việt đoạt được thiền trượng, nhấc nhấc một cái, hô hô cười nới :
- Phân lượng cũng không nhẹ, chỉ là nhìn thì đẹp nhưng vô dụng, làm gậyđánh chó cũng còn chưa đáng!. Tiếng cười chợt thu lại, phóng mạnh ngọnthiền trượng xuống đất một cái, ngọn thiền trượng lập tức lút xuốngkhông thấy đâu nữa.
Phiên tăng loạng choạng lui lại vài bước, may mà chưa ngã xuống, nhìn thấy cả kinh :
- Nhân vật võ lâm Trung nguyên quả nhiên lợi hại, bản lĩnh của lão ăn mày này lại còn cao hơn cả tên man di phương Nam kia. Thôi rồi, thôi rồi,mình còn ở đây làm gì?. Y gạt đám đông, cướp cửa chạy ra, luôn đêm chạyvề Phạm Dương.
Đậu Tuyến Nương vừa sấn tới trước mặt Vương BáThông, chợt nghe tiếng tù và rúc vang, tiếng bước chân rầm rập hòa vàonhau vang lên ầm ầm, nguyên là cốc Long Miên có chuyện vui, suốt mấy hôm nay có rất nhiều nhân vật lục lâm và trại chủ thuộc hạ các nơi tớimừng, Vương Long Khách mới rồi trốn ra, liền phát tín hiệu báo động,triệu tập những người ấy kéo tới trợ chiến. Đồng thời, đội nhiêu câu thủ do Vương Yến Vũ huấn luyện cũng vừa tới.
Bấy nhiêu nhân vật lụclâm, võ công tuy không phải loại thượng thặng, nhưng so với số tiểu đầumục của Vương Bá Thông thì cao cường hơn nhiều, vừa kéo tới đã vây chặtĐậu Tuyến Nương.
Đội nhiêu câu thủ kia càng lợi hại, mười chínngọn trường câu thoắt phóng ra thoắt thu về, thật điêu luyện, chuyên móc vào hai chân đối phương. Vệ Việt cau mày, nói :
- Lão khiếu hóakhông thích đánh nhau với bọn con gái. Y tiện tay chụp hai tên tiểu đầumục nhấc lên làm mộc, bọn nhiêu câu thủ không dám tấn công y.
Đoàn Khuê Chương thấy vợ bị hãm giữa vòng vây, đột nhiên quát lớn một tiếng, thanh bảo kiếm vung thành một vòng tròn, người đối địch trước mặt y làNhật nguyệt luân Đồ Long, đôi Nhật nguyệt luân của y vốn khắc chế đaokiếm nhưng lại sợ sệt kiếm pháp tinh diệu mà tàn độc của Đoàn KhuêChương, Đoàn Khuê Chương một kiếm rẽ đôi Nhật nguyệt luân ra, một lậtmột rọc, răng cưa trên đôi luân đều bị hớt đứt, Đồ Long trong lòng runsợ, vội buông luân tháo chạy.
Đội nhiêu câu thủ kia tản ra thànhnửa vòng tròn, mười chín ngọn trường câu đều phóng tới Đoàn Khuê Chương, nào ngờ bảo kiếm của Đoàn Khuê Chương chém sắt như chém bùn, kiếm quang chớp chớp đánh ra, lập tức có một tràng tiếng chặt vàng chém ngọc vanglên, mười mấy ngọn nhiêu câu đã bị chặt đứt một nửa. Đoàn Khuê Chươngquát :
- Thanh bảo kiếm của ta không giết đàn bà, các ngươi cũng đừng giúp Trụ làm ác.
Hai vợ chồng lại phối hợp với nhau lần nữa, không bao lâu lại mở được mộtcon đường máu. Vương Bá Thông vô cùng chán nản, không ngờ cốc Long Miênnhư tường đồng vách sắt lại để cho họ quấy phá tới mức long trời lở đất, cũng định tháo chạy, nhưng lại ngại vì thân phận minh chủ lục lâm, nếuđể họ chạy thoát thì về sau còn mặt mũi nào mà sai khiến thuộc hạ?
Vương Bá Thông đang ngần ngừ, chợt nghe tiếng chuông vang lên ầm ầm điếc tai, cốc Long Miên bố phòng nghiêm ngặt, ở các nơi hiểm yếu đều đặt vọngtiêu có chuông báo động, nếu phát hiện tung tích địch nhân thì lập tứcgióng chuông, hiện tiếng chuông vang lên khắp bốn phía, tức báo tin địch nhân không chỉ có một cánh, mà là từ bốn phương tám hướng xông vào cốcLong Miên! Vương Bá Thông vô cùng hoảng sợ, cũng đúng lúc ấy chợt thấymột đấu mục cầm cờ đỏ hớt hãi chạy vào.
Tên đầu mục ấy kêu lớn :
- Trại chủ, không xong, địch nhân đã đánh tới gò Long Miên rồi!. Gò LongMiên là chỗ hiểm yếu của cốc Long Miên, cách đó chẳng qua chỉ vài dặm,Vương Bá Thông trong lòng hoảng sợ, nhưng làm ra vẻ bình tĩnh hỏi :
- Là người ngựa từ đâu tới? Nhiều hay ít?. Tên đầu mục kia nói :
- Đang lúc ban đêm, không biết lai lịch, nhưng bốn phía đều có quân địch, cũng không biết là bao nhiêu người.
Vương Bá Thông cả giận mắng :
- Cốc Long Miên trong ngoài có mười tám lớp bảo vệ, làm sao địch nhân cóthể đánh giết tới tận gò Long Miên? Chắc đối phương phái mấy người dạhành quấy nhiễu, nhiều lắm thì cũng vài người lẻ tẻ ngươi hư trươngthanh thế phao tin nhảm làm mê hoặc lòng người, chắc là gian tế của địch nhân!. Rồi đột nhiên tuốt đáo ra, một đao chém chết tên đầu mục báotin. Tên đầu mục ấy là người thân tín của Vương Bá Thông, Vương Bá Thông làm gì không biết lời y báo cáo là sự thật, chỉ là mượn đó để trấn định lòng người, nên mới giết y.
Vương Bá Thông quát :
- Mọingười không cần hoảng sợ, vừa đánh vừa chạy, cũng có thể lui được rangoài, tập hợp đại đội xong sẽ tiêu diệt địch nhân. Câu ấy vừa nới ra,Vương Bá Thông dẫn đầu, quần đạo có mặt đều nhao nhao cướp cửa xông ra.
Thủ hạ tâm phúc của Vương Bá Thông vẫn liều mạng cản trở vợ chồng Đoàn Khuê Chương, không cho họ đuổi theo y. Hạ Lăng Sương cũng giữ chặt Vương Yến Vũ, đôi bên vừa đánh vừa chạy, đang lúc hỗn chiến, chợt có hai ngườiphóng tới như bay, trong đó một người gọi lớn :
- Lăng Sương, Lăng Sương, là nàng phải không? Ta là Nam Tễ Vân đây!.
Hai người tới chính là Nam Tễ Vân và Thiết Ma Lặc. Nguyên là Hàn Trạm thông thuộc địa hình cốc Long Miên, có một con đường bí mật, Vương Bá Thôngcũng không biết, họ chia quân làm hai cánh, một cánh từ cổng chính đánhvào, một cánh thì theo con đường bí mật tấn công, vòng qua những nơihiểm yếu, sau đó chia thành rất nhiều nhóm nhỏ từ sau lưng đánh tới,tiêu diệt tất cả các trạm canh gác của Vương Bá Thông, trong ứng ngoàihợp, bốn phương tám hướng đánh tới.
Nam Thiết hai người suất lĩnh một toán, đều là các đầu mục khinh công cao cường trong núi Kim Hạc, họ tiến theo con đường bí mật, vì thế đi một mạch tới giữa cốc Long Miên,Nam Tễ Vân sốt ruột không chờ được, cùng Thiết Ma Lặc xông lên trước,vừa khéo gặp phải trường hỗn chiến ấy.
Hạ Lăng Sương cả mừng nói :
- Huynh đến rồi., trong chớp mắt ấy, trong mắt nàng chỉ có một mình Nam Tễ Vân, cả Vương Yến Vũ cũng bỏ mặc Nam Tễ Vân nói :
- Không chỉ có ta, các hảo hán trên núi Kim Hạc đều có mặt ở đây!. Mộtđôi tình lữ gặp lại sau hoạn nạn quả thật như vừa trải qua kiếp khác. Hạ Lăng Sương nắm tay y bốn mắt nhìn nhau, kìm không được ứa nước mắt.
Vương Yến Vũ đã sớm nhân cơ hội bỏ chạy, Hạ Lăng Sương đột nhiên tỉnh ra, nói :
- Tễ Vân, Đoàn đại hiệp cũng tới đây ngươi mau tới giúp họ đi?.
Đoàn Khuê Chương hú dài một tiếng, triển khai kiếm pháp Loạn phi phong, kiếm quang bay ra, một thanh kiếm như biến thành hàng trăm thanh, tất cảđịch nhân đứng gần đều bị đánh dạt ra, kêu lên:
- Tuyến muội, đừng để lão tặc chạy thoát?.
Đậu Tuyến Nương có chồng ngăn chặn địch nhân vây quanh tấn công, bènnghiêng người xông lên, thấy Vương Bá Thông đang dẫn đầu quần đạo chạyxa xa, nàng giương cung lên, lập tức dùng thủ pháp liên châu đạn bắn tới Vương Bá Thông.
Chợt nghe tiếng leng keng như tiếng đàn trỗimau, liên châu đạn của Đậu Tuyến Nương còn chưa bắn tới Vương Bá Thôngthì không biết ám khí từ đâu bay tới, đánh rơi tất cả đạn hoàn của ĐậuTuyến Nương.
Đậu Tuyến Nương giật nảy mình, nghĩ thầm :
-Không ngờ thủ hạ của lão tặc này lại có người tài giỏi như thế!. ĐâuTuyến Nương là đại hành gia về ám khí, nghe thấy thanh âm, đã biết đốiphương dùng loại ám khí nhẹ như Mai hoa châm hoặc Thấu cốt đinh mà vẫnđánh rơi được đạn sắt của nàng, vả lại còn dùng thủ pháp Thiên nữ tánhoa, mỗi ngọn đều đánh trúng một viên đạn hoàn, công phu ám khí củangười này về mặt kình lực và độ chính xác ít nhất cũng sánh ngang vớinàng.
Đậu Tuyến Nương kêu lên :
- Ma Lặc mau lên, lão tặcchạy bên kia. Thiết Ma Lặc đang muốn trả thù cho nghĩa phụ, vừa pháthiện ra y, lập tức vận kiếm như gió xông tới. Y khí lực trầm hùng, kiếmpháp tinh diệu, bọn vệ sĩ tâm phúc của Vương Bá Thông ngăn cản vợ chồngĐoàn Khuê Chương vẫn còn chưa đủ, chỉ còn một toán làm sao ngăn cản nổiThiết Ma Lặc, không đầy khoảnh khắc y đã đuổi kịp Vương Bá Thông. ThiếtMa Lặc quát :
- Đền mạng nghĩa phụ cho ta!., trường kiếm vung lên ra chiêu Lý Quảng xạ thạch, thế nhanh lực mạnh, quả thật như mũi tênrời cung phóng vào cổ họng Vương Bá Thông, Vương Bá Thông tức giận quát :
- Tiểu tặc lại dám lớn lối!.
thanh kim đao dựng lên, đao kiếm chạm nhau, choang một tiếng ong ong rền tai, Thiết Ma Lặc sấn lên một bước, hăng hái không tiếc mạng, lại một kiếmphạt ngang, nhát kiếm này kình lực mạnh mẽ, kiếm hoa bay tung, Vương BáThông ôm đao lùi mau lại, Thiết Ma Lặc quát lớn một tiếng, nhưng bướcchân lại hơi chậm, y đột nhiên nhảy vọt lên, như chim ưng lăng không,kiếm thứ ba ra chiêu Cơ ưng bác thố, lăng không phóng xuống giữa mặtVương Bá Thông.
Vương Bá Thông tuy là hùng tài trong bọn lục lâm, nhưng tuổi tác đã lớn, làm sao chống nỗi thần lực của Thiết Ma Lặc, yliên tiếp đón đỡ hai kiếm, hai tay đã tê rần, không còn sức vung đaolên, nhìn thấy Thiết Ma Lặc như chim ưng lao xuống, trong lòng than thở :
- Thật hối hận lúc trước lại nghe lời Không Không Nhi, để thằng tiểu tặc này sống sót.
Đúng lúc sinh tử quan đầu ấy, chợt nghe một tiếng quát :
- Không được động tới cha ta!., tiếng tới người tới, còn mau hơn Thiết Ma Lặc, người tới chính là Vương Yến Vũ. Nàng cũng lăng không vọt tới,song kiếm vừa giao nhau, khí lực của nàng yếu hơn, lập tức ngã xuống,nhưng Thiết Ma Lặc vừa bị nàng cản trở, Vương Bá Thông đã chạy ra xa.
Vương Yến Vú rất giỏi, nàng dùng thân pháp Lý ngư đả đĩnh, lúc tung người lên vừa khéo nhảy vào giữa Thiết Ma Lặc và cha mình, Thiết Ma Lặc đang mộtkiếm phóng ra, Vương Yến Vũ không kịp đề phòng, cắn răng liều mạng ưỡnngực ra quát khẽ :
- Oan gia độc ác, ngươi muốn thì cứ giết tađi!. Thiết Ma Lặc trong lòng rúng động, bất giác rút kiếm lại, may màkiếm thuật của y đã đạt tới cảnh giới thu phát như ý chỉ cách một khesợi tóc, suýt nữa đã đâm xuyên qua ngực Vương Yến Vũ! Thiết Ma Lặc chỉtrường kiếm ra, trầm giọng nói:
- Vương cô nương, một mạng đổimột mạng, ta đã trả sạch món nợ của cô rồi. Món nợ của cha cô không liên quan gì tới cô mời cô đi ngay, nếu còn cản trở thì đừng trách ta vôtình?.
Thiết Ma Lặc và nàng nói chuyện theo quy củ hắc đạo, lúcđầu Vương Yến Vũ tha mạng cho y một lần, bây giờ y tha mạng cho nàng một lần, vì thế Thiết Ma Lặc nói đã trả hết nợ, không những thế, người giết nghĩa phụ của Thiết Ma Lặc vốn là Vương Yến Vũ, bây giờ Thiết Ma Lặclại đổ món nợ qua cha nàng, tỏ ra là nàng có thể không liên can gì, nhưthế đã là mười phần đại lượng rồi.
Nhưng Vương Yến Vũ nghĩ tớitình cha con, há chịu để Thiết Ma Lặc truy sát cha nàng? Vả lại lờiThiết Ma Lặc chém đinh chặt sắt, chỉ theo quy củ giang hồ, bất kể tìnhnghĩa giữa hai người, Vương Yến Vũ nghe xong bất giác vừa đau lòng vừatức giận.
Thiết Ma Lặc đang định lướt qua cạnh nàng, Vương Yến Vũ lật tay phóng ra một kiếm, kêu lên :
- Oan có đầu nợ có chủ, người muốn trả thù thì cứ giết ta đi đã.
Hai người bọn họ kiếm thuật vốn không phân cao thấp, Vương Yến Vũ liều mạng cản trở, Thiết Ma Lặc cũng không còn cách nào, mấy lần y nghiến răngnhưng vẫn không nỡ ra sát thủ, cứ thế một lúc, lại bị Vương Yến Vũ liêntiếp bức bách, y lại rơi vào thế hạ phong.
Vương Yến Vũ đấu vớiThiết Ma Lặc hơn hai mươi chiêu, đương nhiên đã hiểu rõ Thiết Ma Lặc chỗ nào cũng nhường nhịn nàng, lửa giận trong lòng đột nhiên tắt ngấm, lạicó chút cảm giác ngọt ngào.
Nam Tễ Vân không biết lý do, y thấyThiết Ma Lặc bị Vương Yến Vũ đánh tới mức chân tay luống cuống, giốngnhư giữa chỗ chết còn được sống, bất giác giật nảy mình, vội vàng thitriển thân pháp Bát bộ sấn thiền, nhô lên hụp xuống mấy cái đã sấn tớigần.
Nam Tễ Vân là thân phận đại hiệp, không muốn lấy nhiều thủ thắng, lúc ấy quát lớn :
- Sư đệ, ngươi cứ đi tìm lão tặc mà báo thù, con nữ tặc này để ta xử lý cho.
Thiết Ma Lặc trong lòng rúng động, nhưng cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, nóithì chậm chứ lức ấy rất mau, Nam Tễ Vân đã một tay đẩy y ra, quát lớnmột tiếng, vung đao chém xuống. Công lực của Nam Tễ Vân so với Thiết MaLặc còn hơn một bậc, Vương Yến Vũ vung kiếm dón đỡ, đao kiếm chạm nhau,choang một tiếng, Vương Yến Vũ hổ khẩu tóe máu, thanh Thanh cương kiếmcơ hồ bị hất tung khỏi tay.
Nam Tễ Vân trong lòng cảm thấy kỳ quái, nghĩ :
- Cô gái này kiếm thuật tuy không kém nhưng Thiết sư đệ cũng không kém cô ta, tại sao chống đỡ không nổi?. Nhưng lúc kịch chiến không rảnh mànghĩ ngợi, Nam Tễ Vân một đao chém xuống, lại tiếp thêm một đao, VươngYến Vũ giở hết bản lĩnh toàn thân ra, nhảy nhót tránh né, liên tiếptránh được ba đao, nhưng tới đao thứ tư thì không sao tránh được, lạibắt buộc phải thẳng thắn đón đỡ, lập tức bị hất lùi lại bảy tám bước,mũi kiếm đã bị chặt đứt.
Nam Tễ Vân quát :
- Nữ tặc chạyđâu?., thân hình vọt mau tới, đang định nhân lúc Vương Yến Vũ chân đứngchưa vững, lại chém tới một đao kết liễu tính mạng của nàng, chợt ngheThiết Ma Lặc run giọng kêu lên :
- Sư huynh, sư huynh... Nam TễVân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thiết Ma Lặc đứng đó, khuôn mặt đầy vẻsợ hãi. Nam Tễ Vân sửng sốt, đang cảm thấy hành động của Thiết Ma Lặc cổ quái, đúng lúc ấy, Hạ Lãng Sương cũng đã chạy tới, từ xa cao giọng gọilớn:
- Đại ca, không được, không được đả thương cô ta., liên tiếp gọi ba tiếng :
- Không được. tâm tình cấp bách có thể đoán biết được.
Nam Tễ Vân bảo đao đã chém xuống, nghe thấy tiếng kêu lập tức thu thế, lưỡi đao chỉ còn cách đỉnh đầu Vương Yến Vũ nửa tấc, so với nhát kiếm củaThiết Ma Lặc lúc nãy còn nguy hiểm hơn, Vương Yến Vũ nghiêng người nhảyra, chợt hạ giọng nói :
- Đa tạ Nam đại hiệp đã nương tay, nếu ngươi muốn tìm người, có thể tới lên Đoạn Hồn dưới ngọn Liên Hoa.
Câu ấy không đầu không đuôi khiến Nam Tễ Vân không hiểu gì cả. Trong chớpmất ấy, Hạ Lăng Sương đã tới trước mặt nàng, nhưng Vương Yến Vũ đã chạyvào đám đông, ngay cả bóng cũng không thấy đâu nữa.
Nam Tễ Vân nói :
- Sương muội, sao muội không cho ta đả thương cô ta?. Hạ Lăng Sương nói :
- Là cô ta cứu muội ra, chuyện này thong thả muội sẽ kể cho huynh nghe.Nam Tễ Vân quay lại chỉ thấy Thiết Ma Lặc mặt mũi đỏ bừng, cũng đã tớicạnh y. Nam Tễ Vân vô cùng ngờ vực, nghĩ thầm :
- Tại sao con gái Vương Bá Thông lại cứu Lăng Sương? Cô ta cứu Lăng Sương tại sao Ma Lặcbiết được?. Y còn cho rằng mới rồi sở dĩ Thiết Ma Lặc thất thanh kêu lên là vì Vương Yến Vũ từng cứu Hạ Lăng Sương, nên muốn y nhẹ tay. Lúc ấyđôi bên đã rơi vào cuộc hỗn chiến kịch liệt, tiếng thét vang trời, khắpnơi đều là ánh đao bóng kiếm, cha con Vương Bá Thông không biết đã chạyđi đâu, Nam Tễ Vân vung đao xung sát tiếp ứng các toán nghĩa quân từ bên ngoài xông vào, cũng đã không còn rảnh rỗi mà suy nghĩ.
Vương Yến Vũ vừa đuổi kịp cha, chợt nghe một tiếng quát trong trẻo vang lên :
- Đúng là Đi mòn gót sắt tìm không thấy, Chẳng phí công lao lại gặp nhau, không ngờ lại chạm trán ngươi ở đây, hay lắm, chúng ta lại tỷ thí vậy!Lần này thì có thể quyết phân thắng bại rồi!., một toán người từ phíatrước sấn tới, đi đầu là Tân Thiên Hùng và Hàn Chi Phân.
TânThiên Hùng vung Trảm sơn phủ xông thẳng vào Vương Bá Thông, Hàn Chỉ Phân thì vung kiếm đâm Vương Yến Vũ, nàng xuất thủ chính là kiếm pháp thíchhuyệt cực kỳ lợi hại, trong một chiêu đâm vào bảy huyệt đạo của VươngYến Vũ, Vương Yến Vũ và nàng vốn kẻ tám lạng người nửa cân, không phâncao thấp, nhưng lúc này chỗ này, một là nàng đã đánh nhau suốt nửa đêm,hai là nàng phải bảo vệ cha phá vòng vây, đời nào còn dám ham đánh?
Giao thủ vài chiêu, Hàn Chỉ Phân cười nói :
- Vương thư thư, tại sao ngươi lại nhút nhát thế?. Kiếm quang chợt triểnkhai, đột nhiên ra chiêu Ngọc nữ đầu thoa, mũi kiếm chĩa thẳng vào huyệt Hồn môn trước ngực Vương Yến Vũ, Vương Yến Vũ đã mệt mỏi, không kịpvung kiếm đón đỡ, chợt nghe keng một tiếng, không biết một người bịt mặt ở đâu vọt tới, động tác mau như chớp, hai ngón tay bật một cái, hất mũi kiếm của Hàn Chỉ Phân chệch qua một bên, kéo Vương Yến Vũ bỏ chạy!
Vương Yến Vũ nói :
- Ngươi là ai?. Người che mặt không nói tiếng nào, chỉ chạy mau về phíatrước, Vương Yến Vũ chạy theo y, chỉ thấy là chạy về phía cha mình.
Vương Bá Thông và Tân Thiên Hùng liều mạng ác chiến, đang đánh tới lúc ráoriết, người che mặt chạy phóng tới như bay, vừa đúng lúc Tân Thiên Hùngmột phủ chém tới, người che mặt tay áo phất ra một cái, sức cánh tay của Tân Thiên Hùng trầm hùng, một phủ ấy chém xuống, ít nhất cũng sáu bảytrăm cân khí lực, nhưng bị tay áo của người che mặt cuốn một cái, giữchặt lưỡi phủ không sao giật ra được. Người che mặt hô hô cười rộ, khẽphất một cái, Tân Thiên Hùng bị hất ngã ngửa, đến khi y nhảy bật dậyđược, cha con Vương Bá Thông và người che mặt đã chạy mất tăm mất tích.
Lúc ấy các cánh nghĩa quân núi Kim Hạc cũng đã đánh tới, nhưng cốc LongMiên là sào huyệt của Vương gia, đám lâu la trong cốc đều là người khỏemạnh trải qua huấn luyện, vả lại nhân số cũng đông hơn nghĩa quân núiKim Hạc, vì thế tuy đang đêm bị tập kích, vội vàng ứng chiến, nhưng cũng không đến nỗi toàn quân tan vỡ, cũng có vài nơi nghĩa quân lại bị họbao vây.
Thiết Ma Lặc cướp một con ngựa, giơ cao bó đuốc, phóng đi khắp nơi trong cốc, cao giọng quát :
- Vương gia câu kết với người Hồ, theo cọp làm ma trành, tội tày trời,loại người như thế làm sao xứng đáng làm minh chủ lục lâm? Các ngươi đều là kẻ nam nhi huyết khí, hảo hán lẫy lừng, chẳng lẽ cam tâm nghe lệnhlão tặc sai khiến, liều mạng cho y sao?.
Có một số người vốn là thuộc hạ cũ của Đậu gia, nhận ra Thiết Ma Lặc lập tức náo động, nhao nhao kêu lên :
- A, Thiết thiếu trại chủ, là ngươi trở về rồi!. :
- Đúng, Thiết thiếu trại chủ, ngươi nói rất đúng!
Liều mạng cho Vương gia, đó không phải là nghĩa khí lục lâm, chết đi cũng chỉ để lại tiếng xấu!. :
- Đúng, có lời của Thiết thiếu trại chủ, chúng ta phản lại Vương gia thôi?.
Trong lúc rối loạn như thế, có người buông binh khí xuống, có người quay giáo đánh lại, lập tức hình thế chủ khách thay đổi, những kẻ tình nguyệnđánh nhau vì Vương gia mười phần chỉ còn không đầy ba phần, thanh thếnghĩa quân mạnh hẳn lên, đuổi theo đánh giết, quét sạch quân địch từtrong ra ngoài.
Trận ác chiến ấy lại thu được thuận lợi bất ngờ,đến khi trời sáng, bè đảng tâm phúc của Vương Bá Thông đều đã bị quétsạch, toàn bộ cốc Long Miên đều bị nghĩa quân chiếm lĩnh, chỉ còn lạiviệc dọn dẹp chiến trường.
Tân Thiên Hùng bước tới Thiết Ma Lặc, nắm tay y cảm tạ :
- Thiết huynh đệ, lần này hạ được cốc Long Miên, ngươi chấm công đầu,tiếc là để lão tặc họ Vương chạy mất, ta vốn có thể một phủ chém chết y, nhưng có một con rùa đen không biết từ đâu nhảy ra cứu y chạy thoát.
Thiết Ma Lặc khiêm tốn vài câu, hỏi Tân Thiên Hùng những chuyện đã qua, thấy rất ngạc nhiên, nói :
- Theo như ngươi nói, thì võ công của người che mặt ấy quả thật không kém Không Không Nhi, thủ hạ của Vương Bá Thông có người như thế, quả thậtkhiến ta rất bất ngờ. Chỉ là tại sao người che mặt ấy không dám nhìn mặt người ngoài, vả lại chỉ là cứu người chứ chưa từng đánh lại chúng ta?Tân Thiên Hùng nói :
- Ai biết y có ý gì, tóm lại ai cứu Vương Bá Thông thì không phải là người tốt. Hàn Chỉ Phân lạnh lùng nói :
- Lão tặc họ Vương lọt lưới vì có người tài giỏi giúp đỡ, nhưng trước lúc ấy con nữ tặc kia đã mấy lần phải mất mạng cũng chạy thoát được, chuyện đó mới là lạ đấy. Tân Thiên Hùng nói :
- Ủa, có chuyện ấy à? Làm sao cô ta chạy thoát được?. Hàn Chỉ Phân nói :
- Trong bóng đêm ta nhìn thấy không rõ lắm. Lúc ấy Ma Lặc có ở đó, người cứ hỏi y là được.
Thiết Ma Lặc mặt đỏ bừng, nói :
- Con nữ tặc ấy võ nghệ cao cường, ta không chặn lại được, để cô ta chạymất. Tân Thiên Hùng đã thấy bản lĩnh của Vương Yến Vũ, biết nàng lợihại, liền nói :
- Thiết hiền điệt đã hết lòng hết sức, chỉ tráchchúng ta nhân thủ không đủ, để họ lọt lưới, có điều dù sao chúng ta cũng phá tan được sào huyệt của họ, cho dù cha con Vương gia chạy thoát,cũng không thể làm ác được nữa.
Lúc ấy quần hùng tụ tập tại Diễnvũ sảnh trong cốc Long Miên trò chuyện với nhau. Đoàn Khuê Chương trướctiên chúc mừng hai người Nam Hạ, Hạ Lăng Sương lúc ấy mới có thời giờ,bèn kể lại cho họ nghe đầu đuôi mọi chuyện.
Nam Tễ Vân nghe nóikhông biết nhạc mẫu hiện đang ở đâu, đột nhiên nhớ tới câu nói không đầu không đuôi của Vương Yến Vũ, liền hỏi Hạ Lăng Sương :
- Theo như nàng nói, thì dường như con gái Vương Bá Thông không phải người xấu, cô ta từng nói với ta rằng:
Nếu ngươi muốn tìm người, có thể tới lên Đoạn Hồn dưới ngọn Liên Hoa, hay là cô ta nói tới mẹ nàng?. Hạ Lăng Sương mừng rỡ nói :
- Cô ta nói thế thật à? Ồ, thế thì không cần nói nhiều, nhất dình là cô ta cố ý để lộ chỗ họ giam giữ mẹ của muội rồi.
Đậu Tuyến Nương rất căm hận người nhà họ Vương, nói :
- Lời con gái Vương Bá Thông mà ngươi tin được à? Coi chừng mắc mưu địch nhân. Hạ Lăng Sương nói :
- Đoàn thẩm thẩm không cần lo lắng, nếu cô ta muốn hại điệt nữ thì đãkhông đưa thuốc giải cho con, thuốc giải đã là thật, chắc câu ấy cũngkhông phải giả đâu. Lúc ấy liền kể lại chi tiết chuyện Vương Yến Vũ đemthuốc giải cho nàng, đối đáp với nàng cho mọi người nghe. Vợ chồng ĐoànKhuê Chương càng nghe càng thấy kỳ quái. Hạ Lăng Sương kể xong, ĐậuTuyến Nương hỏi:
- Nam huynh đệ, trước kia ngươi có quen cô takhông? Tại sao cô ta cho rằng ngươi biết cô ta là người tốt?. Hạ LăngSương trả lời thay:
- Tễ Vân cũng chỉ mới gặp cô ta lần đầu trênnúi Phi Hổ, may là những chuyện Tễ Vân đã làm con đều biết hết, nếukhông con cũng nghi ngờ huynh ấy có tư tình. Nam Tễ Vân nhớ lại dáng vẻmới rồi của Thiết Ma Lặc, lúc Vương Yến Vũ sắp mất mạng dưới thanh đaocủa y, Thiết Ma Lặc tỏ vẻ hoảng sợ trong lòng đã đoán ra vài phần, nhưng trước chỗ đông người đương nhiên cũng không tiện nói ra.
Đoàn Khuê Chương nói :
- Người ta có lòng hướng thiện, chúng ta cũng nên tha thứ giúp đỡ, không cần truy cứu tại sao họ có ý như thế.
Bây giờ chuyện chúng ta nên xét đoán chính là cô ta nói tới chỗ nào.
Ngọn Liên Hoa dường như có tới mấy chỗ khác nhau. Vừa khéo Vệ Việt bước tới, nói :
- Lão khiếu hóa đã đi rất nhiều nơi, nhưng chỉ có ngọn Liên Hoa ở Hoa Sơn mới có tên Đoạn Hồn.
Đoàn Khuê Chương trong lòng rúng động, nói :
- Tây Nhạc Hoa Sơn, ồ, đó chẳng phải là nơi Hoàng Phủ Tung trú ngụ sao?. Vệ Việt nói :
- Hoa Sơn rất lớn, có năm ngọn nổi tiếng nhất, theo chỗ ta biết thì Hoàng Phủ Tung không ở ngọn Liên Hoa. Đoàn Khuê Chương trầm ngâm một lúc, nói :
- Lúc mẹ con Hạ điệt nữ bị bắt, người đứng đầu bên địch chínhlà Hoàng Phủ Tung, bây giờ con gái Vương Bá Thông đã nói tin ấy ra, bàlại bị giam ở Hoa Sơn, xem ra mười phần có tới chín phần có liên quantới Hoàng Phủ Tung rồi.
Đúng là:
Mối ngờ muốn cởi làm sao cởi,
Tới ngọn Liên Hoa cốc Đoạn Hồn.
Muốn biết chuyện sau thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]