Tần Tương kinh ngạc nói "Thiết hiền đệ, đây chính là lá bùa hộthân của ngươi, tại sao ngươi không cần?". Thiết Ma Lặc nói "Ta khôngtrở về nữa. Lá thư này ngươi cầm mà dâng lên hoàng thượng, ta không cần công lao gì cả, chỉ mong xóa được tội phản tặc là đã thỏa mãn lắmrối".
Tần Tương cười gượng nói "Thiết hiền đệ, người làm tôi tớcho hoàng thượng, có ai mà không phải chịu ủy khúc đâu? Đừng nói những câu ấm ức như thế".
Thiết Ma Lặc nghiêm trang nói "Tần đại ca,ta nói như thế không phải là ấm ức đấu. Ta từng đáp ứng Quách lệnh công và Nam sư huynh, tận trung với chức vụ, bảo vệ hoàng thượng vào Thục,được trời phù hộ, trên đường tuy có sóng gió, nhưng thánh giá vẫn annhiên vô sự. Bây giờ đã qua khỏi nguy hiểm rồi, đã vào đất Thục, chuyến đi này là một gánh nặng, gánh nặng của ta đã có thể buông xuống rồi.Nghĩ chắc Tần đại ca cũng không đến nỗi nói ta có lỗi với bạn bè, cólỗi với hoàng thượng chứ?".
Tần Tương hạ giọng nói "Ta biết, đây là hoàng thượng không phải với ngươi".
Thiết Ma Lặc nói "Biến cố ở trạm Mã Ngôi, hoàng thượng mất Quý phi, cho dùkhông có Vũ Văn Thông gièm pha, hoàng thượng đối với ta cũng đã căm tức trong lòng rồi. Nếu ta quay về, cho dù lần này may mắn được tha, thìlần sau nhất định cũng sẽ bị khoác cho tội danh khác. Tần đại ca, ngươi muốn biết mới rồi đã phát sinh chuyện gì không?".
Lúc ấy,Thiết Ma Lặc bèn kể lại chuyện hoàng đế lừa y, nói là thăng quan tiếntước cho y, nhưng lại ban rượu độc cho y một lượt, cuối cùng nói vớiTần Tương "Tần đại ca, ngươi nghĩ giúp tiểu đệ xem, ta còn có nên quaylại không?". Tần Tương buồn rầu im lặng, mắt hổ ứa lệ, không biết là vì khó xử trước tao ngộ của Thiết Ma Lặc hay đau buồn vì hoàng đế khôngphân biệt kẻ gian người ngay, không hễ nói gì.
Không Không Nhicười nói "Chuyện đó đâu có gì khó xử, Ma Lặc, lão hoàng đế không trọngdụng ngươi, thì ta trọng dụng. Ngươi vốn không hợp với chức thị vệ gìgì, làm thị vệ trong cung giống như chim ưng bị nhốt trong lồng, cũngbuồn phiền mà chết thôi". Không Không Nhi cười cười, lại nói "Lần nàyta mang lễ vật cho ngươi, vốn là dành chỗ tốt cho ngươi, nhưng bây giờcũng vô dụng rồi".
Thiết Ma Lặc nói "Không, cũng có chỗ có ích,ít nhất cũng có thể khiến cho vị hoàng đế hồ đồ kia biết rõ ai mới thật sự là phản tặc, nói xong cầm lá thư đưa qua Tần Tương, rồi hỏi "Lànsao ngươi lấy được lá thư này? Mà làm sao lại vừa khéo như thế, đưa tới đây đúng lúc này?". Không Không Nhi nói "Đây là ta lục soát được trênngười Tinh Tinh Nhi. Thư tín qua lại giữa Vũ Văn Thông với An Lộc Sơnđều là do y chuyển, lần này đáng kiếp Vũ Văn Thông bị lộ, lá thư này ychưa kịp chuyển, thì bị ta bắt về núi". Ta lục soát lấy được lá thư này bèn tới tìm ngươi, lúc tới hành cung ở Quảng Nguyên, không ngờ ngươiđã xảy ra chuyện, ta nghe lão hoàng đế hạ lệnh đuổi bắt ngươi, bèn theo dấu chân ngựa của Vũ Văn Thông đuổi theo tới đây?".
Tần Tươngvà Thiết Ma Lặc nghe thấy không kìm được hoảng sợ, một mặt thì hoảng sợ về tuyệt kỹ khinh công của Không Không Nhi, đồng thời đối với việc làm lần này của Không Không Nhi cũng cảm thấy có chỗ bất ngờ.
Nênbiết Không Không Nhi có hiệu là thiên hạ đệ nhất thần thâu, trước naycậy tài ngạo nghễ, tùy ý làm càn, không coi hai đạo hắc bạch ra gì, vìthế trong võ lâm mười người thì có đến tám chín kẻ nguyền rủa y, haingười Tần Thiết trước đây cũng coi y là loại yêu tà, không ngờ KhôngKhông Nhi lại hai lần giúp đỡ họ, bất giác hai người Tần Thiết đểu cảmthấy kính trọng y. Thiết Ma Lặc lại nghĩ thầm "Tuy Không Không Nhi hành sự kỳ quái nhưng hóa ra cũng còn mấy phần hiệp khí, chẳng trách Đoànđại hiệp mang cái nhục bị y cướp mất con trai cũng vẫn không chịu lêntiếng phụ họa những người chửi mắng y".
Không Không Nhi nghiêng tai nghe ngóng, cười nói "Truy binh đã tới rồi, Ma Lặc, nếu ngươikhông muốn quay về, thì nên đi thôi".
Thiết Ma Lặc nói "Tần đạica, mấy tháng nay đội ơn chiếu cố rất nhiều, che chở chu toàn cho, hômnay tiểu đệ xin bái biệt. Lúc nào gặp Uất Trì đại ca, xin chuyển lời cảm ơn giúp ta".
Tần Tương thở dài một tiếng, nói "Ba người chúngta là bạn tâm giao, đúng là trong triều có bạn, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện chia lìa. Chuyện đã thế này, Thiết hiền đệ, ta cũngkhông dám ép ngươi ở lại. Chỉ mong ngươi đừng quá bực tức những chuyện ủy khúc đã chịu, thân ở giang hồ, lòng nơi cung cấm, cùng tru diệt bọn nghịch tặc. Sau khi thiên hạ thái bình, chúng ta sẽ có lúc gặp lạinhau.
Thiết Ma Lặc nói "Chuyện đó thì đại ca không cần vất vảdặn dò tuy lão hôn quân kia định giết ta, nhưng ta không nghĩ gì tớioán thù riêng tư đâu. Ta định trở lại vùng Đồng Quan sau lưng địch,giúp Nam sư huynh chống giặc".
Tần Tương khen ngợi nói "Thiếthiền đệ, ngươi không thẹn là kẻ nam nhi! Ta ở trong Thục đợi tin báotiệp của ngươi. Xin thứ lỗi cho ta không tiện đưa xa". Lúc ấy bèn tróiVũ Văn Thông lại, đặt lên lưng ngựa, quay đầu nói một tiếng "Bảotrọng", rồi thúc ngựa phóng ra khỏi rừng, con ngựa hoàng phiêu dườngnhư cũng biết từ đây trở đi phải xa cách Thiết Ma Lặc, hí dài khôngthôi. Tần Tương mấy lần quay nhìn, Thiết Ma Lặc đưa mắt nhìn theo conngựa, hai người đều không khỏi có ý buồn bã.
Không Không Nhinói "Tần Tương đã ra gặp họ, chắc truy binh cũng không tới đây đâu.Chúng ta có thể nghỉ ngơi một lúc. Ma Lặc, ngươi không nhớ thù riêngvới hoàng đế, vậy còn nhớ mối hận giữa chúng ta không?".
ThiếtMa Lặc nghiêm trang nói "Lần này ngươi giúp đỡ ta, ta phải cảm tạngươi. Nhưng chuyện ngươi cướp con trai của Đoàn đại hiệp, thì ta không sao tha thứ được cho ngươi".
Không Không Nhi cười nói "Mới rồitrước mặt Tần Tương, ta chỉ nói một nửa. Nói thật, lần này ta tới tìmngươi, ngoại chuyện tặng lễ vật cho ngươi, còn có một lý do khác, đóchính là chuyện thằng nhỏ ấy".
Thiết Ma Lặc nói "Ngươi nguyện ý trả lại thằng nhỏ ấy cho Đoàn đại hiệp à?".
Không Không Nhi nói "Thằng nhỏ ấy không phải trong tay ta, không phải do taquyết định". Thiết Ma Lặc vô cùng thất vọng, nói "Vậy thì còn có gì mànói nữa".
Không Không Nhi nói "Không phải thế, ngươi còn nhớ lời ta hứa với Đoàn đại hiệp năm xưa không?", Thiết Ma Lặc nói "Ngươi nói muộn lại mười năm, thì sẽ chính tay ngươi giao trả đứa nhỏ ấy. Này,bây giờ vừa đúng mười năm rồi, ngươi lại còn nói như thế...". KhôngKhông Nhi ngắt lời y, nói "Ta nhất định không để Đoàn đại hiệp nói tathất tín, đương nhiên là có hy vọng. Ngươi nghe ta nói đã".
Không Không Nhi nói tiếp "Người thu dưỡng đứa nhỏ ấy quả thật không hề có ác ý, y đối với đứa nhỏ ấy quả thật không gì không lo tới, quả thật không kém gì con ruột, vả lại còn đem một thân võ công phi phàm truyền hếtcho nó, bây giờ thằng nhỏ ấy tuy chỉ mười tuổi, nhưng căn bản võ côngthì kẻ tầm thường không thể bằng được, người ấy cũng muốn trả lại đứanhỏ cho cha mẹ ruột của nó, có điều phải cha mẹ ruột của nó đích thântới đón nó về".
Thiết Ma Lặc hỏi "Người ấy là ai?". Không KhôngNhi nói "Người này là một vị tiến bối võ lâm, nhưng tên họ của y thì ta không dám nói ra".
Thiết Ma Lặc nghe xong, không kìm được cảmthấy rất kỳ quái, nghĩ thầm "Gã Không Không Nhi này không sợ trời không sợ đất, mà đối với người kia lại kính sợ như thế, ngay cả tên cũngkhông dám nói ra, đúng là không biết lai lịch ra sao lại có thể khiếnKhông Không Nhi như thế?". Lại nghĩ "Tuy nói người kia thương yêu đứanhỏ, nhưng y bắt con người ta mười năm không cho cha mẹ nó biết tin tức như thế không khỏi có chỗ quá đáng".
Thiết Ma Lặc là một người ngay thẳng, đối với việc làm của vị tiền bối võ lâm kia không cho làđúng, có điều, rốt lại cũng là một tin tức đáng mừng, lúc ấy Thiết MaLặc lập tức hỏi "Nói như thế, thì có lẽ ngươi muốn hỏi thăm nơi ở củaĐoàn đại hiệp mà tìm ta chứ gì?".
Không Không Nhi nói "Đúng thế. Giữa lúc binh hoang mã loạn, bốn bể mênh mông, muốn tìm một người ởnơi nào thật không phải dễ, ngươi đi theo hoàng đế, tìm ngươi thì dễhơn rất nhiều".
Thiết Ma Lặc nói "Hành tung của Đoàn đại hiệpthì ta cũng không biết, Nam sư huynh của ta và bọn Hoàng Phủ tiền bối ở cạnh Đồng Quan tổ chức nghĩa quân, đợi ta tới đó tìm họ, sau đó sẽ hỏi thăm tin tức của Đoàn đại hiệp".
Không Không Nhi trầm ngâm hồi lâu, nói "Tìm người thế này, chỉ sợ mất nhiều thời gian, ta còn cóviệc khác phải đi tới nơi khác.
Chẳng bằng thế này, nếu ngươitìm được Đoàn đại hiệp, thì mời vợ chồng y lại tới quán Ngọc Hoàng trên núi Ngọc Thụ, ta chờ họ ở đó. Sau khi gặp mặt, thì sẽ cùng nhau đi gặp vị tiền bối kia".
Thiết Ma Lặc nói "Được, nhất định ta sẽchuyển lời cho ngươi. Sau khi chuyện này giải quyết xong, thù oán giữata và ngươi sẽ một nét bút xóa sạch". Không Không Nhi cười ầm lên, nói"Tiểu tử giỏi, ân oán phân minh cũng không thẹn là con của Thiết CônLuân!". Tiếng cười còn vang trong rừng cây, thân hình đã biến mất.
Thiết Ma Lực ngẩn ra một lúc, nghĩ thầm, con người quả thật khó mà hiểuđược, mình đã từng cặm hận Không Không Nhi, không ngờ bây giờ lại kếtgiao với y, từ Không Không Nhi lại nghĩ qua Vương Yến Vũ, bất giác cảmthấy bối rối.
Con ngựa của Thiết Ma Lặc bị Vũ Văn Thông bắnchết, may mà con ngựa của Vũ Văn Thông chi bị thương nhẹ, vẫn còn dùngđể thay chân được, Thiết Ma Lặc có mang theo thuốc kim sang trongngười, bên rịt cho nó, rồi nhảy lên lưng ngựa lên đường. Dọc đường bình an vô sự, ra khỏi địa giới đất Thục, trở lại Quan Trung, chỉ thấyquang cảnh tiêu điều, so với trước đó còn tệ hơn, đúng là khói bếp thưa thớt, mười nhà có tới chín nhà bỏ trống, kiếm được cái ăn cũng khôngphải chuyện dễ. Thiết Ma Lặc dọc đường bắn chim săn thú, có lúc cònphải hái rau dại đỡ lòng, lúc ấy đã đến đầu mùa đông, chim thú rất ít,rau dại cũng đã khô héo, Thiết Ma Lặc vì tìm cái ăn nên không thể đinhanh, cứ đi từng chặng từng chặng, thường phải chịu đói rét, đi hơnmột tháng mới tới địa giới quận Phù Phong cách Trường An không đầy batrăm dặm.
Hôm ấy Thiết Ma Lặc đang cưỡi con ngự mã đi trên đường cái, con ngựa này vốn là một con tuấn mã khoẻ mạnh, nhưng ruổi quangàn dặm, trên đường thiếu thốn cỏ nước, đã sớm suy yếu biến thành mộtcon ngựa gầy giơ xương, vô cùng mệt mỏi. Thiết Ma Lặc tiếc sức ngựa, để ngựa thong thả đi chợt thấy phía trước bụi bặm bốc cao, có một toánquân mã phóng tới, phía trước giương một lá cờ lớn thêu con rồng vàng,lại thêu hai chữ Đại Yên.
Thiết Ma Lặc lúc đầu còn cho là quanquân, đến khi nhìn thấy rõ cờ hiệu mới biết là không phải. Nguyện haichữ Đại Yên là "quốc hiệu" của An Lộc Sơn, An Lộc sơn, sau khi cộng hãm Lạc Dương, lấy hiệu xưng đế, đặt quốc hiệu là Đại Yên.
Toánquân này là quân của An Lộc Sơn. Thiết Ma Lặc giật nảy mình, nghĩ thầm"Quân giặc xuất hiện ở đây, xem ra Trường An đã bị hãm rồi". Lại quamột lúc, toán quân mã kia đã phóng tới gần, đã nhìn thấy rõ mặt haiviên tướng đi đầu.
Thiết Ma Lặc lần này vô cùng hoảng sợ, haiviên tướng kia không phải ai khác, chính là Tiết Tung và Điền Thừa Tự,mười năm trước Thiết Ma Lặc từng giao thủ với họ ở Trường An. Thiết MaLặc vội rời khỏi đường cái, thúc ngựa phóng ra cánh đồng hoang, đúng là "Cuống cuống bỏ chạy".
Đã qua mười năm, Tiết Điền hai ngườiđều không nhận ra Thiết Ma Lặc, có điều giữa lúc binh hoang mã loạn thế này, ở chỗ vắng vẻ không người thế này, lại có một thiếu niên cưỡingựa bỏ chạy, quả thật cũng khiến họ chú ý.
Tiết Tung kêu lên"Ngươi là ai? Mau lại đây!". Thiết Ma Lặc đời nào chịu nghe, càng thúcngựa phóng mau, Điền Thừa Tự nói "Người này nhất định là thám tử củaquân Đường, không cần hỏi nữa?". Bèn quát một tiếng ra lệnh, lập tức có mấy mươi ky binh dũng mãnh phóng ngựa đuổi theo, phát tên bắn ra nhưmưa.
Nếu lúc bình thời, Thiết Ma Lặc nhất định không coi vàimươi tên giặc vào đâu, nhưng lúc ấy y trong bụng rỗng không, đã khôngcòn sức lực, vung kiếm đón đỡ đánh rơi mấy mươi mũi tên nhưng sau cùngcũng bị trúng một mũi. Quân giặc đuổi tới càng gần, có một người dángvẻ như võ quan quát "Các ngươi xem tiễn pháp của ta đây!", rồi giươngchiếc cung nặng năm thạch, vù một tiếng, bắn ngã con ngựa của Thiết MaLặc. Viên võ quan ấy hô hô cười rộ, giục ngựa phóng tới, quăng dâythừng ra định bắt sống Thiết Ma Lặc. Hai tên quân sĩ khác cũng đã thúcngựa phóng tới, hình thành thế bao vây ba mặt.
Thiết Ma Lặc hít một hơi, từ lưng ngựa tung người vọt ra, quát "Ngươi cũng xem tiễnpháp của ta!". Đúng lúc ấy có hai mũi tên bắn tới, Thiết Ma Lặc lậtngười một cái trên không, chụp lấy hai mũi tên, rối vung tay phóng ra.Lập tức đánh mù mắt hai con ngựa của quân giặc, hất ngã hai tên giặcxuống đất. Y mau lẹ dùng thân pháp Dao tử phiên thân, lại chụp cứng sợi dây thừng mà viên võ quan kia quăng ra.
Thiết Ma Lặc tuy đãđói tới mức đầu váng mắt hoa, lại bị trúng thương, nhưng y rốt lại vẫnlà người có võ công thượng thặng, vừa nắm được đầu dây, lập tức thitriển công phu Tá lực phản kích, chỉ nghe vù mạt tiếng, hai người vừađứng vào phương vị phù hợp, Thiết Ma Lặc rơi xuống đất, tay vung sợidây, đã hất viên võ quan ấy lên không.
Chợt nghe văng vẳng cóngười khen ngợi "Chà, thân thủ của người này hay quá!", giọng nói ngherất quen, Thiết Ma Lặc ngơ ngác nhìn quanh, muốn tìm người phát thoại,chợt thấy máu nóng tràn lên cổ họng, lập tức trước mắt tối sầm, ngã vật xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Nguyên là khí lực, tinh thần của y đều đã sử dụng hết rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, Thiết Ma Lực mớitừ từ tỉnh lại thị lực vẫn thưa khôi phục hoàn toàn, chỉ mờ mờ nhìnthấy một người mặc nhung phục đeo trường kiếm đang cúi xuống nhìn y,Thiết Ma Lặc lật người lên định nhảy dậy nhưng lực bất tòng tâm, ầm một tiếng lại ngã vật ra, Thiết Ma Lặc kêu lên "Phản tặc Tiết Tung, ngươi giết ta đi?".
Người kia đột nhiên đun tay ra bịt chặt miệng y, hạ giọng nói "Ngươi đừng kêu la ầm ĩ, ta không phải là Tiết tướng quân".
Thiết Ma Lặc định thần nhìn kỹ, lúc ấy mới nhận ra người kia chính là NhiếpPhong. Nguyên người bật tiếng khen ngợi Thiết Ma Lặc chính là NhiếpPhong, y lòng dạ rất tốt, lại mến tiếc thân thủ của Thiết Ma Lặc, vìthế bèn năn nỉ với Tiết Tung, cứu mạng Thiết Ma Lặc. Nhiếp Phong là emhọ của Tiết Tung, lại là phó thủ của y, bản lĩnh còn cao cường hơn Tiết Tung, những "chiến công" của Tiết Tung có quá nửa là nhờ vào y, nêncho dù vứt bỏ quan hệ họ hàng không nói tới, y cũng không thể không nểmặt Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong đem Thiết Ma Lặc vào trướng của hình, buộc vết thương cho y, lại đổ nước sâm cho y.
Năm xưa Thiết Ma Lặc cũng từng giao thủ với Nhiếp Phong trong phủ đệ củaAn Lộc Sơn ở Trường An, đã qua mười năm, Thiết Ma Lặc đã trưởng thành,Nhiếp Phong lúc đầu cũng không nhận ra y, nhưng càng nhìn càng thấyquen, đến khi Thiết Ma Lặc tỉnh lại, bật ra tiếng chửi mắng Tiết Tung,Nhiếp Phong mới nhận ra Thiết Ma Lặc.
Nhiếp Phong kéo một tấmchăn đắp cho Thiết Ma Lặc, cười nói "Ngươi là Thiết Ma Lặc phải không?Ngươi to gan lắm? Nghe nói ngươi đã làm Ngự tiền thị vệ cho hoàng đếnhà Đường, tại sao lại một mình một ngựa tới đây?".
Năm xưa lúcĐoàn Khuê Chương đang đêm xông vào An phủ cứu Sử Dật Như, Nhiếp Phongđã ngấm ngầm che chở cho y, về sau lại từng nghĩ cách cứu Lư phu nhânvợ Sử Dật Như ra, hai chuyện ấy Thiết Ma Lặc đều đã biết, lúc ấy khônggiấu diềm nữa, nói thẳng "Không sai, ta là Thiết Ma Lặc. Ta không quenbị trói buộc, không muốn làm thị vệ cho hoàng đế nữa, lén trốn trở về,không ngờ lại gặp các ngươi ở đây muốn giết muốn mổ tùy ý các ngươi".
Nhiếp Phong cười nói "Ngươi vẫn còn tính nết quật cường như ngày trước. Nếuta muốn giết ngươi thì cần gì phải cứu nữa? Có điều ngươi cũng khôngnên chửi mắng bừa bãi, nếu để Tiết tướng quân nghe được, thì ta cũngkhông có cách nào che chở cho ngươi đâu!".
Nhiếp Phong lại nói "Ngươi đã không muốn làm tôi tớ cho hoàng đế, thì cứ ở lại chỗ ta".
Thiết Ma Lặc lạnh lùng nói "Ngươi cứu mạng ta, ta cảm kích ngươi, còn ngươikhuyên ta như thế, ta lại muốn chửi ngươi!". Nhiếp Phong nói "Ta là có ý tốt, tại sao ngươi lại chửi ta?". Thiết Ma Lặc nói "Ngươi bảo ta ở lại đây, thì ngươi coi ta là hạng người nào? Ta là hán tử nhà Đại Đườngđầu đội trời chân đạp đất, há lại ở lại trong quân của bọn phản tặc?Thôi được, ngươi muốn giết ta hay tha ta thì tùy, chứ không có conđường thứ ba đâu.
Nhiếp Phong mặt thoắt xanh thoắt đỏ, hồi lâumới nói thiên tử nhà Đại Đường sảng sốt bỏ cả tông miếu, vội vã chạytháo thân, khốn đốn giữ một góc, riêng yên thân ở Tây Thục, cũng khó mà được lâu dài, ngươi lại không phải là quan chức triều đình, lại đi làm trung thần gì cho nhà Đại Đường chứ!"
Thiết Ma Lặc cười nhạtnói "Chỉ là làm quan mới có chức trách giữ đất thôi à? Nhiếp tướngquân, ngươi lầm rồi. Hoàng đế tuy bỏ bách tính mà lánh nạn, nhưng báchtính vẫn phải bảo vệ nhà cửa ruộng đất của mình, bây giờ nam bắc sôngHoàng Hà đã có dân binh nổi lên khắp nơi, ngươi còn chưa biết sao?Huống hồ Quách lệnh công đã dấy quân ở Thái Nguyên, thái tử cũng đãđóng quân ở Lệnh Vũ, hiện các ngươi cho dù rông càn được một lúc, thìchẳng qua cũng chỉ là ánh hào quang cuối cùng mà thôi!".
NhiếpPhong vội xua tay nói "Ma Lặc, ở chỗ này ngươi tạm thời dừng nói chuyện quốc sự, chúng ta chỉ nói chuyện bạn bè thôi. Nếu ngươi coi ta là bạnbè, thì cứ yên tâm ở lại đây dưỡng thương, sau khi lành rồi ta sẽ cócách thu xếp".
Thiết Ma Lặc lật người lại, nói "Ta bị thương cũng chẳng đáng gì, chỉ là tiếc cho ngươi thôi".
Nhiếp Phong mở to mắt, định không cho y nói, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại không kìm được hỏi "Ngươi tiếc cho ta chuyện gì?".
Thiết Ma Lặc nói "Đoàn đại hiệp cũng từng nói với ta về ngươi, khen ngươi là một bậc nam nhi có nghĩa khí, không ngờ ngươi lại dấn thân vào vũngnước đục, cam tâm theo cọ làm ma trành".
Nhiếp Phong đỏ bừngmặt, qua một lúc lâu mới thở dài nói "Quả thật là Đoàn đại hiệp khenngợi ta à? Quả thật làm ta xấu hổ. Ma Lặc, câu ấy ngươi không cần nóilại nữa, sau này sẽ hiểu rõ thôi".
Thiết Ma Lặc thử lòng dạ y, cũng nói một câu đầy ẩn ý "Tướng quân như thế, thì ta cũng yên tâm dưỡng thương ở chỗ ngươi".
Vừa nói tới dó, chợt nghe có người bước vào, chưa vén rèm cửa lên, đã caogiọng hỏi "Thằng tiểu tử ấy có sống được không?", chính là giọng TiếtTung!
Nhiếp Phong giật nảy mình, vội vàng bước tới cạnh Thiết Ma Lặc, khẽ vỗ lên vết thương của y, kế đó lại xoa khẽ một cái kế hạgiọng nói "Ngươi nhất thiết không được nói bậy đấy". Thiết Ma Lặc lúcđầu không biểu gì, nhưng nghĩ lại lập tức sực hiểu ra "Y bôi máu ra mặt mình để Tiết Tung không nhận ra".
Nhiếp Phong lúc ấy mới ứng thanh ờ một tiếng, Tiết Tung đã vén trướng lên bước vào.
Tiết Tung nhìn qua Thiết Ma Lặc một cái , nói "Thằng tiểu tử này bị thươngkhông nhẹ, toàn thân đầy máu. Nhiếp Phong nói "Còn khá, chỉ là bị ngoại thương. Thể chất của y rất tốt, dưỡng thương mười bữa nửa tháng chắcsẽ khỏe thôi".
Tiết Tung cau mày nói "Thằng tiểu tử này võ côngkhông kém, điều trị cho y thì cũng là một kẻ có tài hữu dụng, chỉ cóđiều đang lúc hành quân cũng khó mà chờ đợi, chữa trị cũng không tiện". Y xòe chưởng ra như lưỡi đao làm ra thể chém xuống, tỏ ý chẳng bằngmột đao chém chết Thiết Ma Lặc cho xong.
Nhiếp Phong vội nói"Huynh đoán y là ai nào, nói ra còn là người đồng hương với chúng tađấy?". Tiết Tung nói "Ủa, thật à" Nói cho ta nghe, xem ta có nhớ rakhông?". Nhiếp Phong nói "Y là cháu ngoại họ xa của cô đệ, chính làcháu nội của lão Vương chăn bò thuê, tên là Vương Tiểu Hắc, huynh thấycó khéo không?".
Tiết Tung từ nhỏ đã rời khỏi quê, làm sao nhớđược họ hàng dây mơ rễ má, có điều y cũng có "chỗ tốt" là đối với đồnghương thì còn chiếu cố, Nhiếp Phong lợi dụng nhược điểm ấy, bịa đặt một hồi, y cũng tin là thật, bèn nói "Ờ, đúng là khéo thật. Thế thì cứ giữ y lại trong trướng của ngươi, có điều phải cử người chăm sóc cho y,cũng là một chuyện phiền phức, cứ để y tự sinh tự diệt thôi".
Nhiếp Phong nói "Tiểu đệ đã nghĩ ra cách rồi, dù sao chỗ này cũng chỉ cáchTrường An hai ngày đường, ta sẽ phái người đưa y về để y dưỡng thương ở Trường An, sau khi khỏe hẳn rồi sẽ theo quân, lúc ấy còn xin huynhchiếu cố cho y".
Tiết Tung nói "Đúng, cách ấy của ngươi rất hay, vậy cứ thế mà làm! Bên cạnh ta đang thiếu người có bản lĩnh, sau khi y khỏe rôi, có thể làm vệ sĩ cho ta".
Nhiếp Phong nói "VươngTiểu Hắc, ngươi còn chưa tạ ơn Tiết tướng quân sao?". Thiết Ma Lác cố ý làm ra giọng khàn khàn, hàm hồ nói một câu "Đa tạ, xin thứ lỗi chotiểu nhân không thể đứng lên dập đầu được".
Tiết Tung cười nói"Ngươi đang bị thương, không cần đa lễ! Hô hô, hôm nay ta suýt nữa còncho rằng ngươi là thám tử của quân Đường, định mổ bụng ngươi rồi".
Tiết Tung nói chuyện phiếm một hồi, vui vẻ ra về. Nhiếp Phong toát cả mồhôi, nói "Được rồi, may mà ngươi không nói bậy, bây giờ ngươi có thể ăn chút cháo. Ngươi nhịn đói quá lâu rồi, tạm thời chỉ có thể ăn chút gìdễ tiêu".
Nhiếp Phong đã sớm chuẩn bị một nồi cháo cho y, còn có nửa cái đùi dê hầm rục và một bát thịt hươu, Thiết Ma Lặc cũng khôngkhách khí, ăn sạch nồi cháo và thức ăn. Vết thương của y chẳng qua chỉlà lúc ngã xuống bị sỏi đá làm rách một khoảng da thịt, hoàn toànkhông có gì đáng ngại, ăn no xong, lập tức tinh thần phấn chấn.
Nhiếp Phong ngồi bên cạnh y, thấy thần sắc của y đã thay đổi rất vui, nói"Ma Lặc, xem ra ngày mai ngươi có thể lên đường rồi. Không bao lâuchúng ta sẽ gặp lại, ta muốn hỏi ngươi một chuyện. Nghe nói đêm trướchôm hoàng đế lánh nạn từng có người vào cung hành thích, lúc ấy ngươicũng có mặt phải không?".
Thiết Ma Lặc nói không sai, đúng là có chuyện ấy, thích khách chính là Tinh Tinh Nhi. Y là do bên các ngươiphái đi chẳng lẽ ngươi không biết sao?". Nhiếp Phong nói "Chính vìkhông thấy y quay về, nên muốn hỏi thăm". Thiết Ma Lặc cười nói "Y đãbị sư huynh y bắt về núi, ít nhất trong vòng ba năm không thể xuất hiện trên giang hồ đâu. Lúc ấy bèn đem tình hình Tinh Tinh Nhi hành thíchkể lại một lượt, chỉ giấu diếm chuyện Vương Yến Vũ phản bội đâm trộmTinh Tinh Nhi. Nhiếp Phong lại hỏi "Gần đầy nhất ngươi có gặp Hạ LăngSương nữ hiệp không ? Không biết cô ta có khỏe không?".
Thiết Ma Lặc nói "Cô ta đã thành hôn với Nam sư huynh của ta, rất khỏe! Tại sao ngươi lại hỏi tới cô ta?". Nhiếp Phong nói "Trước đây ta từng gặp côta trong phủ Tiết tướng quân, đội ơn cô ta coi trọng, không coi ta làngười xấu". Thiết Ma Lặc nói "Phải rồi, chuyện ấy cô ta cũng từng nóivới ta, ngươi ngấm ngầm che chở cho Lư phu nhân, gia đình cô ta đã biết rồi, Đoàn đại hiệp rất cảm kích ngươi".
Nhiếp Phong vẻ mặt mừng rỡ, đó hoàn toàn không phải vì nghe nói hai người Hạ Đoàn nói tốt choy, vốn là lần ấy y bị Tinh Tinh Nhi lừa lấy mất lá thư Lư phu nhân nhờchuyển cho Hạ gia, rất sợ Hạ Lăng Sương bị Tinh Tinh Nhi làm hại, trong lòng áy náy suốt mấy năm. Nên y mới đặc biệt hỏi thăm Thiết Ma Lặc vềhai người ấy. Nhưng y lại không biết tuy Hạ Lăng Sương được vô sự,nhưng mẹ con họ đã vì thế mà chịu rất nhiễu tai nạn, mẹ nàng cũng đãchết rồi. Cũng may mà Thiết Ma Lặc không nói tới chuyện ấy, giúp y đỡphải áy náy rất nhiều, lúc ấy lại nói "Ma Lặc, lúc nào ngươi gặp Đoànđại hiệp và Hạ nữ hiệp nhờ chuyển lời ta hỏi thăm, nói Nhiếp mỗ ta đội ơn được họ coi là bằng hữu, sấp tới nhất định sẽ có báo đáp".
Hai người càng nói chuyện càng hợp, Thiết Ma Lặc nghe khẩu khí của y đãđoán được y không cam tâm theo giặc, lúc ấy nhợt nói "Ta còn một chuyện muốn nhờ ngươi giúp, không biết ngươi có bằng lòng không?". NhiếpPhong nói "Chỉ cần ta có thể làm được, thì quyết không từ chối". ThiếtMa Lặc nói "Ta muốn gặp Lư phu nhân một lần, ngươi có thu xếp đượckhông?".
Nhiếp Phong trầm ngâm một lúc, rồi quá quyết nói "MaLặc, ta có thể thu xếp cho ngươi nhưng ta cũng muốn ngươi đừng làmchuyện gì khiến ta khó xử". Thiết Ma Lặc nói ngươi ngươi yên tâm, tachỉ là gặp mặt bà ta một lần, quyết không gây sự trong nhà Tiết gia,chẳng lẽ ngươi sợ ta tàn hại người nhà Tiết gia sao?". Nhiếp Phong nói"Ngươi là người hiệp nghĩa, ta biết ngươi không giết người bừa bãi,nhưng ngươi cũng không được đem Lư phu nhân chạy đi. Thứ nữa, ngươikhông được để lộ thân phận trong nhà Tiết gia".
Thiết Ma Lặc nói "Được, ta ưng thuận tất cả. Có điều, nếu người khác tới cứu bà ta đi,thì ta không quản đâu. Nhiếp Phong nói "Bà ta nguyện ý ở lại Tiết gia,chỉ cần không dùng sức mạnh bắt cóc, thì bà ta không đi đâu. Năm xưa ta định ngấm ngầm cứu bà ta ra, bà ta cũng không chịu đi".
NhiếpPhong lấy ra một tấm lệnh bài, nói "Đây là chứng cứ thông hành trongquân của ta, ngươi có tấm lệnh bài này thì trên đường không gặp chuyệngì khó khăn đâu, tới Trường An rồi, có thể lấy đó để chứng minh ngươiđi công cán việc quân. Sáng mai ta sẽ tìm thuê một chiếc xe đưa ngươivề Trường An, tới Trường An rồi, ngươi có thể tới nhà ta mà ở, nhà ta ở cạnh nhà Tiết tướng quân, hai nhà có cửa thông nhau. Ngươi ở lại đó sẽ có cơ hội gặp Lư phu nhân".
Thiết Ma Lặc cả mừng cảm tạ, nói"Vết thương của ta cũng đã đỡ nhiều, chi cần ban cho một con ngựa làđược, không cần thuê xe đâu". Nhiếp Phong nói "Ta lại viết một lá thư,ngươi đưa cho viên quản gia của ta, y sẽ chiếu cố cho ngươi ổn thỏa.Trong nhà ta không có đông người, ngoài nội nhân và tiểu nữ chỉ có mấytên gia đinh, họ đều là người tâm phúc của ta, ngươi không cần lo lắnggì, có điều ở Trường An hiện đang rất hỗn loạn, nếu không có chuyện gìngươi đừng ra ngoài".
Thiết Ma Lặc lại cảm tạ, nói "Ta hiểurỗi, xin ngươi yên tâm. Được ngươi gan ruột soi nhau, lấy nghĩa kếtgiao, ta vô cùng cảm kích". Lúc ấy phía đông đã sáng dần, Thiết Ma Lặcnhận thư, cất kỹ tấm yêu bài rối lập tức lên đường.
Nhiếp Phong chọn một con ngựa tốt cho y, đích thân đưa y ra ngoài doanh trại.
Thiết Ma Lặc đã có tấm yêu bài ấy, không những dọc đường không bị cản trở,mà còn có thể giả mạo làm võ quan đi công cán, dọc đường nghỉ lại ở các dịch trạm, cũng không phải chịu đói rét.
Hôm thứ ba thì tớiTrường An, chỉ thấy trên đường lớn cứ cách mười bước lại có một binh sĩ đứng gác, các cửa hiệu hai bên đường đều chỉ mở một cửa, người đi đường thưa thớt, ngòi rãnh hai bên đường thỉnh thoảng lại thấy có xươngngười.
Nguyên là sau khi An Lộc Sơn đánh vào Trường An, thả choquân tàn sát, tôn thất hoàng gia cả kinh, bất kể là hoàng tử hoàng tôn, quận chúa huyện chúa, phò mã quận mã, người nào không kịp chạy trốnđều bị mổ bụng moi tim, văn võ bá quan ai không chịu quy thuận cũng bịmột đao chém chết, thường dân bị chết oan lại càng không biết bao nhiêu mà kể. Thi nhân Vi Trang đương thời có hai câu thơ "Kho báu đốt thànhtro cẩm tú, Chân trời đạp khắp máu công khanh" chính là ghi lại thảmtrạng của Trường An sau khi An Lộc Sơn hạ được.
Thiết Ma Lặc vô cùng cảm khái "Trường An nhiều đời phồn hoa, không ngờ hôm nay lạibiến thành địa ngục nhân gian, thật đáng hận lão hoàng đế, lúc tháibình chỉ lo tầm hoan tác lạc, trọng dụng gian thần, coi Dương QuốcTrung, An Lộc Sơn là tâm phúc, y tông miếu bị phá hủy cũng là sự báoứng mình làm mình chịu, không đáng thương tiếc, chỉ là lại làm liên lụy tới bao nhiêu bách tính vô tội".
Nhiếp Phong là tướng quân cótiếng trong bọn thủ hạ của An Lộc Sơn, Thiết Ma Lặc đưa yêu bài ra, lấy thân phận võ quan về kinh công cán, hỏi bọn binh sĩ đứng gác, dễ dàngtìm được tới nhà Nhiếp gia.
Chỉ thấy hai ngôi nhà lớn liền nóc, một bên là Tiết phủ, một bên là Nhiếp phủ, Thiết Ma Lặc trong lòngmừng thầm "Mình được nơi ẩn núp thế này đúng là không gì tốt bằng.Không những có cơ hội gặp được Lư phu nhân, mà còn có thể đợi tin tứccủa dượng Đoàn". Hôm Đoàn Khuê Chương chia tay y, đã từng thề là bất kể thế nào, cũng phải cứu vợ con Sử Dật Như ra khỏi hang cọp, nên ThiếtMa Lặc đoán là sớm muộn gì y cũng sẽ tới Trường An.
Lúc ấyThiết Ma Lặc gõ cửa, đưa lá thư cho người gác cổng, không bao lâu viênquản gia đã đích thân ra đón, đưa y vào trong. Thư của Nhiếp Phong nóiThiết Ma Lặc là họ hàng ở quê, gia nhân của y đương nhiên không dám coi thường.
Nào ngờ vừa bước vào viện, đang lên bậc thềm, chợt nghe một giọng trẻ con kêu lên "Xem tiêu!".
Đột nhiên chợt nghe tinh tinh hai tiếng, hai ngọn tiễn tiêu xé gió bắn tới theo hình chữ nhân, một cao một thấp, Thiết Ma Lặc nghe tiếng gió phânbiệt ám khí, đã biết ngọn tiền tiêu bay trên đánh vào huyệt Linh phủtrước ngực, ngọn bay dưới đánh vào huyệt Hoàn khiêu trên đầu gối, bấtgiác giật nảy mình, có nằm mơ cũng không ngờ tới nhà Nhiếp gia lại bịphóng ám khí!
Ý nghĩ chưa dứt, hai ngọn tiễn tiêu dã đánh tới,Thiết Ma Lặc lật tay quờ một cái tiếp được ngọn đánh vào ngực, thânhình ngửa ra, mũi chân đá lên lại đá ngọn tiền tiêu bay dưới tung ra.Nói thì thậm chứ lúc ấy rất mau, keng một tiếng, ngọn tiền tiêu thứ balại bắn tới, Thiết Ma Lặc không sao tránh được, đành phóng ngọn tiềntiêu trong tay ra, hai đồng tiền chạm vào nhau cùng rơi xuống đất.
Đúng lúc ấy, chỉ nghe giọng một phụ nữ trách "Ẩn Nương, không được vô lễ,đây là khách của cha!". Thiết Ma Lặc ngẩng đầu nhìn, khí giận lập tứctiêu tan một nửa, té ra người đứng trên bậc thềm phóng tiến tiêu đánh y là một cô gái nhỏ chưa thành niên, thắt hai bím tóc, khuôn mặt ngâythơ xem ra chỉ khoáng mười hai mười ba tuổi, sau lưng cô ta có một phụnữ trung niên, chắc là mẹ cô ta.
Người quản gia vội nói "Đây làchủ mẫu, đây là tiểu thư của bọn ta. Vương huynh, ngươi đừng ngạcnhiên, tiểu thư của bọn ta...". Câu nói chưa dứt, cô gái nhỏ kia đã vỗtay cười ầm lên, nói "Thúc thúc, võ công của người cao cường thật, thủpháp bắt tiền tiêu lại càng tuyệt diệu, bọn họ đều thua xa người".
Nhiếp phu nhân quát con gái "Ngươi thật càng lúc càng rông càn, cũng khôngxem người tới là ai, cứ đánh bừa một trận, may mà vị thúc thúc này chưa đánh lại ngươi! Nếu không thì ta cũng bị ngươi chọc giận mà chếtthôi!". Kế đó giải thích với Thiết Ma Lặc "Đây là tiểu nữ Ẩn Nương, từnhỏ đã thích vung đao múa gậy, mấy hôm nay học được thủ pháp ném tiềntiêu, chơi đùa rất mạnh tay, cứ quấy rầy bọn gia đinh, muốn họ bắttiêu, ái chà, thật là chẳng ra làm sao". Cô gái nhỏ kia nói "Đánh ngãhọ cũng chẳng hề gì, con lại giải huyệt cho họ mà. Thúc thúc, ngườikhông giận điệt nữ chứ?". Nhiếp phu nhân tức giận nói "Ngươi không biết điều đợi cha ngươi về, ta sẽ bảo y đánh cho ngươi một trận".
Thiết Ma Lặc lúc ấy mới biết rõ, dường như cô gái nhỏ này lầm tưởng y là gia đinh, lấy y để thử tiêu. Y lúc nhỏ cũng là một thằng nhỏ nghịch ngợm,ưa thích võ nghệ, không những không tức giận mà lại mừng thay cho Nhiếp Phong "Lúc mình bằng tuổi cô bé bây giờ,
công phu ám khí cũngcòn chưa bằng cô bé này", lúc ấy bèn khen ngợi, nói "Đúng là hổ nữtướng, anh hùng khăn yếm, phu nhân đừng trách cô bé, ám khí đả huyệtvốn phải luyện tập thật nhiều".
Nhiếp Ẩn Nương đắc ý cười nói"Mẹ, mẹ nghe chưa, không luyện tập mà được à?". Nhiếp phu nhân cười nói "Ngươi còn khen ngợi nó, nó lại càng bậy bạ, cha nó cưng chiều quá nên hư rồi. Ngươi có luyện ám khí cũng không nên lấy người sống làm bia".Nhiếp ẩn Nương nói "Mẹ, mẹ không phải là người trong nghề, tiền tiêu đả huyệt, nếu không tìm người sống làm bia thì có cách nào đâu?". ThiếtMa Lặc nói "Ta có một chủ ý, cứ chế tạo một mộc nhân, đánh dấu huyệtđạo trên thân thể, sai người vác mộc nhân chạy nhảy, cô phóng tiền tiêu đánh vào huyệt đạo của mộc nhân, chẳng phải cũng như thế sao?".
Nhiếp Ẩn Nương vỗ tay kêu lên "Cách ấy rất hay, sao ta không nghĩ ra nhỉ?Thúc thúc, người nhất định là người cao cường, người cùng cháu luyện võ nhé".
Thiết Ma Lặc cười nói "Ta là người nhà quê, chỉ biết vàichiêu nhà quê, muốn ta cùng cháu luyện võ thì chỉ biết đánh bừa đá ẩuthôi".
Nhiếp ẩn Nương chẩu miệng ra nói "Cháu không tin! Ba ngọn tiền tiêu của cháu đều bị người đón đỡ, người còn nói không biết võnghệ, lừa được ai chứ?".
Nhiếp phu nhân nói "Ẩn Nương, đừngnghịch ngợm, Vương thúc thúc vừa tới, chưa uống được một chén trà,ngươi lại lằng nhằng với khách, đòi người ta cùng ngươi luyện võ à? Quả thật không biết quy củ gì, đi ra ngoài kia!", kế cười nói "Đều là chanó nuông chiều nên hư, may mà Vương thúc thúc không phải người ngoài,chứ nếu gặp khách lạ, người ta không cười ngươi thì cũng trách ta không biết dạy con!".
Thiết Ma Lặc nói "Đó chính là bản sắc tướngmôn, cô bé còn nhỏ tuổi đã có võ công như thế, người ta khen ngợi cô bé còn chưa hết, sao lại còn cười?".
Nhiếp Ẩn Nương bị mẹ mắng,không dám lằng nhằng nữa, nhưng cũng không chiu đi, xem ra không nhữngđược cha chiều chuộng, mà cũng quen được mẹ nuông chiều. Cho nên lời mẹ nói cô ta nghe vào tai này lại lọt ra tai kia, xem dáng vẻ thì dườngnhư cũng đang chờ Thiết Ma Lặc luyện võ với cô ta.
Trong thưNhiếp Phong nói Thiết Ma Lặc là Vương Tiểu Hắc đồng hương với y, còn cóchút họ hàng, Nhiếp phu nhân không khỏi nói chuyện quê hương với y, lại hỏi về một số người quen biết. May là Nhiếp phu nhân cũng rời quê từlâu, về tình hình ở quê hoàn toàn không biết gì, Thiết Ma Lặc lại từngđược Nhiếp Phong chỉ giáo, Nhiếp Phong đã sớm đoán vợ y sẽ hỏi tớingười nào nên đã dặn Thiết Ma Lặc chuẩn bị trả lời, Thiết Ma Lặc lôiđông kéo tây, cũng tạm đối phó được. Gặp những chỗ mà y không hiểu rõthì cứ lòng vòng, nói những điều mình biết nhiều hơn, hàm hồ cho quachuyện.
Nhiếp phu nhân chẳng qua là vì lễ phép ra gặp khách chứkhông có ý hỏi han tới nơi tới chốn, trò chuyện một lúc, chuyện cần hỏi đã hỏi hết rồi, bèn nói "Đang lúc binh hoang mã loạn thế này, khó màđược người đồng hương tới chơi, ngươi cứ ở lại đây, không cần kháchkhí, cứ coi đây như nhà mình là được. Phòng ốc ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi" .
Viên quan gia đang định đưa Thiết Ma Lặc vào phòng nghỉngơi, chợt lại có một cô gái bước vào, kêu lên "Ẩn Nương thư thư, hômnay có luyện kiếm không?". Nhiếp ẩn Nương nói "Hồng Tuyến, ngươi tớirất hay, vị Vương thúc thúc này là khách vừa tới, võ công của thúc ấyrất cao cường, kiếm pháp của chúng ta chỉ là đóng cửa luyện tập, chưađể người ngoài nhìn thấy, cũng không biết có ra gì không, chẳng bằnghôm nay mời Vương thúc thúc bình phẩm một phen".
Nhiếp phu nhânnói "Ẩn Nương, ngươi lại quấy rầy Vương thúc thúc rồi. Các ngươi tựmình luyện đi". Nhiếp Ẩn Nương nói "Dù sao thì Vương thúc thúc cũngđang rảnh rỗi, thúc thúc cũng đã uống trà rồi, mẹ nói thúc ấy là ngườinhà, cha không có nhà thì con xin thúc ấy chỉ dạy, có gì không được?".
Cô gái tên Hồng Tuyến vô cùng xinh đẹp, nhỏ tuổi hơn Nhiếp ẩn Nương, xemra nhiều lắm là mười một mười hai tuổi, Thiết Ma Lặc nhìn cô ta haicái, chỉ cảm thấy tướng mạo cô ta rất giống một người, bất giác tronglòng rúng động. Thiết Ma Lặc nói "Hai chữ chỉ dạy ta không dám nhận.Cho ta mở rộng tầm mắt thì được. Vị tiểu cô nương này là...Nhiếp ẨnNương nói "Cô ta là muội muội bên Tiết gia. Hồng Tuyến muội muội, ngươi cũng tới chào Vương thúc thúc đi". Nhiếp phu nhân nói thêm "Cô ta làcòn gái cưng của Tiết tướng quân bên láng giềng, hai chị em nó cũng làbạn tốt với nhau, ngày nào cũng cùng chơi đùa. Chắc ngươi cũng đã gặpTiết tướng quân rồi chứ?". Thiết Ma Lặc nói "Tiết tướng quân rất trọngtình nghĩa quê hương, lần này ta tới Trường An cũng là đội ơn tướngquân chiếu cố cho".
Tiết Hồng Tuyến bước qua thỉnh an, nói "Kiếm pháp của điệt nữ chỉ là mới luyện, người xem xong không được cườiđấy", thái độ văn nhã hơn Nhiếp Ẩn Nương nhiều, càng khiên người ta yêu mến. Thiết Ma Lặc rất kinh ngạc, nghĩ thầm "Chẳng lẽ mình đoán saisao? Cô ta đúng là con gái Tiết Tung à? Kỳ quái thật, Tiết Tung làm sao mà sinh được một đứa con gái xinh đẹp thế này?".
Thiết Ma Lặcđã ưng thuận đi xem họ luyện kiếm, Nhiếp phu nhân cũng không cản trởnữa. Lúc ấy Nhiếp Ẩn Nương liền dắt Thiết Ma Lặc vào hoa viên phía sau, chỗ luyện võ trong nhà họ là ở trong hoa viên. Hai bên có giá binhkhí, mười tám ban binh khí đều có đầy đủ.
Nhưng hai cô gái đềukhông cầm đao thật kiếm thật, mà mỗi người rút từ giá binh khí ra mộtthanh mộc kiếm, chắc hai thanh mộc kiếm này là vật dành riêng cho họluyện kiếm. Bên cạnh chỗ luyện võ có một đống vôi, Nhiếp Ẩn Nương cắmthanh mộc kiếm vào đống vôi một cái, xoay người nhảy ra, quát "Lạiđây!". Tiết Hồng Tuyến cũng làm như nàng, rút thanh mộc kiếm ra khỏiđống vội xong, nói "Hôm nay ta không cần ngươi nhường ba chiêu nữa".Thanh mộc kiếm vung lên một cái chân đạp trên không đánh ra một chiêu.Thiết Ma Lặc vừa nhìn thấy, bất giác giật nảy mình, lúc đầu y chỉ cholà bọn con gái nhỏ đùa giỡn, nào ngờ Tiết Hồng Tuyến sử dụng chính làkiếm pháp thượng thặng, nhìn thấy nàng trên không phóng kiếm, rõ ràngra chiêu Bạch hồng quán nhật, chiêu số chưa sử dụng hết chợt kiếm phong rít lên, mũi kiếm trượt qua một bên, bên phải đâm vào vai, bên tráiđâm vào sườn, biến hóa mau lẹ khinh linh, không khác gì cao thủ võ lâm.
Nhiếp Ẩn Nương ứng phó càng kỳ quái, chỉ thấy nàng hoành kiếmtrước ngực, đứng thẳng bất động, đợi thanh mộc kiếm của Tiết Hồng Tuyến đâm tới, đột nhiên nàng hai chân bắt chéo lại, ngồi thụp người xuống,lùn đi một nửa, thanh mộc kiếm của Tiết Hồng Tuyến lướt sát qua trênđầu nàng nhưng không đâm trúng, Tiết Hồng Tuyến lại ra chiêu Hồng hàphố địa, thanh mộc kiếm nghiêng đi vung một vòng chụp xuống. Thiết MaLặc đang nghĩ "Nếu là đánh nhau thật thì chiêu ấy không dễ mà tránh", ý nghĩ chưa dứt đột nhiên thấy Nhiếp Ẩn Nương một chân tỳ xuống đất xoayđi một vòng, trầm kiếm rê một cái rồi hất lên, thanh mộc kiếm của TiếtHồng Tuyến bị nàng dắt đi, xoay vòng mấy cái, thế công đã bị hóa giải.
Hai thanh mộc kiếm vừa hợp lại phân, Tiết Hồng Tuyến di động quanh sân duđấu, Thiết Ma Lặc ngấm ngầm chú ý bộ pháp của nàng, rõ ràng đạp lênphương vị cửu cung bát quái không hề rối loạn. Nhiếp Ẩn Nương triểnkhai thế công, giống như hồ điệp xuyên hoa, một thanh mộc kiếm chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, không nhưng trúng quy hợp thức mà cònthường có chiêu số khiến người ta bất ngờ, ngay một vị hành gia về kiếm thuật như Thiết Ma Lặc cũng không đoán được, quả thật khiến y nhìn hoa cả mắt!
Đúng là:
Sông lớn sóng sau xô sóng trước,
Anh hùng khăn yếm thắng mày râu.
Muốn biết chuyện sau thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]