Bắc Sơn đã không còn là Bắc Sơn trong trí nhớ của A Trản nữa rồi.
Lúc nàng rời đi vẫn còn rất tốt, trở về lại không thấy miếu sơn thần đâu, cây trên núi cũng bị chặt hơn phân nửa. Tận mấy chục người tụ trên Bắc Sơn bận rộn, có đạo sĩ có công tượng, cây này nối tiếp cây kia ngã xuống.
A Trản muốn biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng dẫn Mạc Điệp bay đến miếu thổ địa, định tìm Thổ Địa bà bà không gì là không biết nghe ngóng, kết quả Thổ Địa bà bà lại không có ở trong miếu. Các nàng ngựa không dừng vó lại tiến đến Liêm Hà, kết quả Lạc An cũng không biết chạy đi đâu. Xem ra chỉ có thể lên núi!
"Tiểu đạo cô, ngươi ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ về." A Trản định tìm đám khách không mời mà đến kia dò la, cái gì hỏi được thì hỏi, hỏi không được thì đánh, không được nữa thì giết sạch.
Mạc Điệp hiểu rất rõ tính tình hoa yêu, vị cô nãi nãi này giết người dễ như bỡn, nàng nào dám thả người đi? "Người tính đi đâu vậy ạ?"
"Đi hỏi đám khốn kiếp kia xem là ai phái chúng tới!" A Trản nói xong phi thân toan đi.
Mạc Điệp vội ngăn đường nàng nói: "Cần gì phiền người phải tự mình đi, để ta đi hỏi giúp người nhé?"
Lúc hai người vẫn đang tranh nhau xem ai đi thì Thổ Địa bà bà bỗng nhiên từ dưới đất xông lên. "Trản nha đầu, ngươi về rồi đó hả."
A Trản thấy là Thổ Địa bà bà, bước vội lên phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dinh-tu-ho/451347/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.