Bên hoàng cung mới xong tang sự, trên Bắc Sơn lại mừng vui hớn hở. Nhạc Chức tươi cười như hoa, vuốt ve tường trắng ngói xanh lư đồng mộc án mới tinh yêu thích không buông tay. Thứ không được hoàn mỹ chính là cái tượng thần kia. Dù đã đổi mới nhưng để không sinh chuyện nên vẫn giữ hình dáng lão ông lúc trước. Dù sao khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm, Nhạc Chức yêu thích miếu mới vô cùng. Muốn xây miếu trước tiên phải vào thôn quyên tiền, chờ quyên đủ rồi còn phải đến nơi khác thuê người đúc tượng, theo lý thuyết mà nói thì muốn xây một tòa miếu không thể mới năm sáu ngày đã xong. Miếu sơn thần sở dĩ có thể xong nhanh như vậy là nhờ vào A Trản. Bên ngoài thế giới Bắc Sơn, A Trản có một thân phận khác -- đại đương gia của Triêu Hi Lâu - tiệm đồ cổ lớn nhất thành Trường An. Nàng là hoa yêu đã sống mấy ngàn năm, lại có đam mê sưu tầm, cổ vật giá trị liên thành muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu. A Trản không giống như Nhạc Chức. Nhạc Chức là đứa nhỏ ưa thích yên ổn, tính tình cũng giống như cục đá, không thích di chuyển. Lúc trước một lòng tu luyện rồi lại tu luyện, về sau khi tới Bắc Sơn thì luôn trông coi tòa miếu nhỏ này gần như không hề xuống núi. A Trản thì không như thế, nàng không chịu nổi tịch mịch, thiên tính chú định nàng chỉ có thể yêu thích náo nhiệt đến chết đi sống lại. "Vui vẻ đến vậy sao?" A Trản đứng một bên nhìn qua Nhạc Chức cười từ ái. Nhạc Chức vuốt ve bàn thờ mới tinh say mê nói: "Vui lắm luôn! Bây giờ ta thấy miếu này mới thật sự là nhà của mình. Nếu biết xây miếu mà dễ như vậy thì ta đã không chờ đạo sĩ kia động thủ, tự ta phá luôn cũng được." Miếu cũ là do Sơn Thần trước để lại, nàng đến Bắc Sơn mấy chục năm tuy có tu bổ đổi mới mấy lần nhưng vẫn cảm thấy là miếu của người khác. "Cục đá ngốc nghếch." A Trản cười một lúc đột nhiên nói: "Ta tính xuống núi mấy ngày giải sầu một chút, muội ở trên núi một mình nhớ phải cẩn thận đấy!" "Được. Tỷ đi nhớ mang theo vòng tay che yêu khí nhé." Nhạc Chức không hỏi A Trản tính xuống núi làm gì, cũng không nhắc đến vết thương chưa lành của nàng. Đây là sự ăn ý giữa hai người, có những lời nàng không cần nói A Trản cũng hiểu, mà có những lời dù nàng nói ra cũng vô ích. "Vẫn luôn mang theo." A Trản cười giơ cổ tay lên lắc lắc, vòng tay vàng lóe kim quang óng ánh. Bỗng nhiên, nụ cười của nàng khựng lại trên mặt: "A Chức! Có người đến." Nàng ngửi ngửi mùi vị trong không khí, ánh mắt lạnh dần: "Là đạo cô." "A Trản tỷ càng ngày càng lợi hại, thế mà có thể đoán được là đạo sĩ hay là đạo cô." Nhạc Chức vẻ mặt sùng bái, nghĩ mãi không ra làm sao A Trản có thể nhận biết được. A Trản kéo Nhạc Chức bay đến cửa địa cung, thần sắc lo lắng nói: "Là tiểu đạo cô hôm đó theo đạo sĩ điên lên núi, trên người nha đầu kia có mùi vị không tầm thường, vô cùng dễ nhận. Chớ nói nhảm thêm nữa, muội tranh thủ trốn xuống địa cung đi!" "Tại sao phải trốn? Tiểu đạo cô kia không phải là người rất tốt sao? Còn giúp chúng ta đối phó đạo sĩ điên cơ mà." Nhạc Chức không nhúc nhích. Nàng đang ở ngay trong nhà nàng đấy, trước mắt không sợ bị phát hiện, cũng không phải là đánh không lại, mắc mớ gì phải trốn chui trốn nhủi không dám gặp ai? "Đạo sĩ điên là do ta giết, tiểu đạo cô tìm tới cửa không phải trả thù thì là gì?" A Trản suy nghĩ một hồi lắc đầu nói với Nhạc Chức: "Được rồi, né cũng vô dụng. Nếu như học trò của đạo sĩ điên có khắp thiên hạ, ngày ngày đều có người tới cửa trả thù thì chẳng lẽ chúng ta cứ phải trốn mãi hay sao?" "Thế... Đánh hả?" Nhạc Chức có chút chần chờ. A Trản lắc đầu: "Trốn! Không thể ở lại Bắc Sơn." "Không được!" Nhạc Chức ngữ khí quả quyết: "Ta đã phiêu bạt vô định đủ rồi." Tán Tiên không dễ làm như vậy đâu, ngay cả yêu cũng sẽ phân chia địa bàn của mình. Một tiểu thần tiên nếu như ở tam giới Thiên - Địa - Nhân đều không có chốn dung thân thì chỉ có thể nhìn mặt người ở khắp nơi, bởi vì mình đặt chân tới đâu cũng đều là lãnh địa của người khác. "Không bảo muội trốn. Dù sao ta cũng muốn ra ngoài giải sầu một chút, vừa hay dẫn dụ nàng ta đi." A Trản bay trở về địa cung lấy một bộ y phục của Nhạc Chức, nàng cầm tay áo lên thổi một hơi, y phục lập tức phồng lên, nhìn từ xa giống y như người thật. "Giả bộ thành hai ta đi trốn cùng nhau, đạo cô kia sẽ không tới nơi này tìm muội nữa." "Không được. Vạn nhất tỷ bị nàng ta đuổi kịp thì sao? Vạn nhất nàng có người giúp đỡ mà tỷ lại bị thương, không chắc sẽ đánh thắng được." Nhạc Chức lo lắng A Trản xảy ra chuyện nên không đồng ý. "Nàng ta ấy hả? Ngay cả ba thành công lực của đạo sĩ điên cũng không có. Yên tâm đi!" A Trản ôm y phục bay ra sau núi, sợ tiểu đạo cô không phát hiện được còn cố ý bay chậm lại. Mạc Điệp ở điện Ngọc Thanh trông bảy ngày linh cho sư phụ, chỉ nói ra bên ngoài là sư phụ bế quan. Ngày thứ chín sau khi từ biệt nữ hoàng bệ hạ, Mạc Điệp vội vàng đi đến Bắc Sơn. Thân thể bệ hạ không thể trì hoãn, nàng phải nhanh đến cầu vị Sơn Thần bà bà đạo pháp cao thâm kia tiến cung tương trợ. Mạc Điệp vất vả lắm mới leo đến giữa sườn núi. Nàng không thể bay mà phải đi bộ, cách ăn mặc cũng trông như một nam tử, làm như vậy để tránh gây phiền toái cho Bắc Sơn. Hôm nàng và sư phụ cùng đi mưa to gió lớn, không có ai ra ngoài nên không sao, hôm nay không gió không mưa, nếu như bị người ta nhìn thấy có đạo sĩ bay lên núi thì nhất định sẽ suy đoán trên núi có yêu. Lần này đến đây là để cầu Sơn Thần bà bà hỗ trợ, tư thái phải khiêm nhường, thái độ phải tốt đẹp. Để biểu đạt thành ý, thậm chí nàng còn ôm theo một giỏ hương nến làm cống phẩm. Lúc ở chân núi, có bà bà hái dâu tằm trở về tốt bụng hỏi nàng: "Này tiểu lang quân ơi, đây là tính lên núi viếng mồ đấy hả?" Lên núi? Mồ mả? Mạc Điệp vội vàng giải thích: "Bà bà hiểu lầm rồi, cháu đi bái tế Sơn Thần bà bà ạ." "Ha ha ha ha ha..." Bà bà hái dâu nhún nhún cái gùi nói: "Vừa chuyển đến trấn Liêm Thủy hả? Sơn Thần nơi này của bọn ta có phải là bà bà đâu." Nói xong cười lớn đi về nhà. Mạc Điệp bối rối trong chốc lát, tiếp tục đi lên núi. Thật vất vả mới leo đến miếu sơn thần, Mạc Điệp để giỏ xuống vừa định cúi đầu bái lạy ở cửa ra vào, bỗng nhiên từ trong miếu có hai thân ảnh bay về hướng sau núi. Mạc Điệp không thấy yêu khí nhưng lại ngửi thấy hương hoa nồng đậm. Hai bóng người, một trong đó là hoa yêu, vậy thì người kia nhất định là Sơn Thần bà bà! Mạc Điệp ra cửa đuổi theo, phi thân lên trời vừa đuổi vừa nói: "Sơn Thần bà bà! Người chờ ta một chút, ta có chuyện muốn xin người giúp đỡ!" A Trản thấy Mạc Điệp đuổi theo, cười xấu xa đề khí lao nhanh về phía trước. Mạc Điệp dốc toàn lực đuổi theo. Nàng không rõ Sơn Thần bà bà tại sao phải trốn, chẳng lẽ cho rằng nàng đến không thiện chí? Mạc Điệp vừa đuổi vừa giải thích: "Người đừng chạy! Xin người nghe ta giải thích đã!!!" A Trản quay đầu nhìn thoáng qua Mạc Điệp càng đuổi càng gần, nhủ thầm trong lòng: Ranh con có chút bản sự đấy! Nhạc Chức ở dưới địa cung nghe thấy tiểu đạo cô gọi mình là Sơn Thần bà bà, tâm tình cũng không vui vẻ là mấy. Nàng mới 1.172 tuổi thôi, vẫn còn là con nít đó nha! * Vào đêm miếu mới hoàn thành, Nhạc Chức mời bằng hữu tới ăn mừng. "Thổ Địa bà bà, bà không biết đâu, đạo sĩ kia lợi hại muốn chết, tới A Trản mà đánh cũng không lại." Nhạc Chức khoanh chân ngồi dưới đất, uống rượu ừng ực, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Ta còn không dám nghĩ mình có thể sống sót trở về từ tay hắn ta." "Hừ!" Lạc An khinh thường cười lạnh một tiếng nói: "Lợi hại muốn chết hả, thì đúng rồi không phải vừa qua thất đầu* của hắn sao?" *7 ngày đầu trong 7 7 49 ngày. Hắn thầm hận bản thân mình quá vô năng không bảo vệ được A Trản. Đạo sĩ điên chết đi khiến hắn hả lòng hả dạ, đạo sĩ kia quá ư là lợi hại, tự mình đánh không chết được hắn nhưng vẫn có thể sống dai hơn hắn mà ngồi đây chửi rủa nhé! Phàm nhân cái gì cũng tốt chỉ có mệnh là quá ngắn. "Sao A Trản không có ở đây vậy?" Lạc An thất vọng nhìn quanh miếu thờ rộng rãi mới tinh. Nhạc Chức sợ Lạc An suy nghĩ vớ vẩn, chỉ nói A Trản đi ra ngoài giải sầu. "Giải cái sầu gì chứ? Chẳng lẽ tên nam nhân chết tiệt kia dám làm tổn thương nàng à?" Tâm tình Lạc An trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, một mình tự uống rượu buồn. Dược thảo thần còn đang mải nghĩ chuyện đạo sĩ điên, vui mừng che miệng nói: "Ái chà, may là ta đã đi trước." Nhạc Chức trợn mắt nhìn Dược thảo thần một cái: "Ngài cũng quá không trượng nghĩa rồi đó!" Nàng sực nhớ tới điều gì bỗng nhiên đổi sắc mặt lấy lòng Dược thảo thần nói: "Dược gia à, lúc miếu sập sợi râu ngài cho cũng bị hủy mất rồi. Ngài xem có thể nào..." Mạnh gia tiểu lang quân mất mạng, A Trản lại đi ra ngoài dẫn dụ tiểu đạo cô, nàng phải thay A Trản chiếu cố tốt gia gia của tiểu lang quân kia. (Ra là gia gia của Mạnh lang bị bệnh, ở C1 Sâu nhầm xin lỗi cả nhà ?) Dược thảo thần biết rõ mình không lay chuyển được Nhạc Chức, đương nhiên, cũng đánh không lại, đành phải than thở lấy tiểu nhân sâm tinh trong ngực ra. "Sao lại ngủ nữa rồi?" Trong ấn tượng của Nhạc Chức dường như chưa thấy đứa nhỏ này tỉnh dậy bao giờ. "Con nít đứa nào mà không thích ngủ, lúc ngươi vẫn còn là cục đá cũng thế thôi." Dược thảo thần bao che nói. Lúc Nhạc Chức dời mắt về phía đỉnh đầu thì ngây ngẩn cả người, trước kia đứa nhỏ này chỉ hói thôi, hôm nay đã không còn một ngọn cỏ luôn rồi! "Tóc của Tiểu Bảo đâu?" "Đều bị người ta xin hết rồi." Dược thảo thần bất lực than thở: "Tiểu Bảo nhà ta đã như vậy mà ngươi còn nhẫn tâm xin xỏ sao? Hả?" Nhạc Chức ngây ngô chớp chớp mắt, chỉ vào khuôn mặt nhỏ của hài tử nói: "Tóc không còn nhưng không phải còn lông mày sao?" * Hôm sau trời vừa sáng, Nhạc Chức liền cất râu nhân sâm hạ sơn. Mấy năm nay, số lần nàng xuống núi tính ra không quá một bàn tay, hơn nữa cũng chỉ đi Liêm Thủy trấn. Nhưng Mạnh gia ở thành Trường An, mà thành Trường An có hơn một trăm phường! A Trản chưa kịp nói nhà tiểu lang quân kia ở đâu, nàng biết tìm thế nào đây? Tới từng phường một hỏi sao? Cho dù có hỏi thì nàng cũng chỉ biết người kia họ Mạnh, ngay cả tên gì cũng không biết thì hỏi thế nào? Nhạc Chức dù sao cũng thông minh, tiểu lang quân kia qua đời chưa bao lâu, Mạnh gia vẫn còn để tang, nàng chỉ cần đến những nơi đang làm đám tang hỏi thử là được. Thế là, Nhạc Chức bắt đầu hành trình tìm người ở Trường An, nàng còn cẩn thận đổi sang y phục mộc mạc. Nàng tìm tới nhà treo cờ trắng trước cửa, gõ cửa, lễ phép hỏi: "Xin hỏi đây có phải là nhà của Mạnh gia không?" Những người đang đắm chìm trong đau buồn đưa mắt nhìn Nhạc Chức, lắc đầu đóng cửa lại. Nhạc Chức kiên trì không ngừng tiếp tục đi xuyên qua phố phường, hễ thấy cờ trắng là bước đến gõ cửa. Một đại gia mặc áo tang ra mở cửa: "Hả? Làm... Làm sao?" "Xin hỏi người qua đời có phải là lang quân hai mươi tuổi không?" "Không phải!" Lúc đại gia đóng cửa lại còn thấp giọng mắng một câu: "Có bị bệnh không vậy." Trong thành có lệnh cấm đi lại ban đêm, ban đêm Nhạc Chức ở lại quán rượu, ban ngày tìm người, cứ thế tìm suốt mười mấy ngày. Phương pháp mặc dù không khả quan nhưng rốt cục nàng vẫn tìm được, nhưng đến khi tìm tới nhà Mạnh gia thì gia gia của Mạnh gia đã bệnh nặng qua đời, đám tang ông nối liền đám tang cháu. Nhạc Chức đứng trong đám người phúng viếng trong chốc lát, đưa râu nhân sâm cho lão bá ho khan không ngừng bên cạnh. Trên đường về Bắc Sơn, không biết tại sao, trong lòng nàng cảm thấy trống rỗng. Một đường đi tới, Nhạc Chức mới phát hiện hình như mình đã đi lạc đường. Rõ ràng là đi hướng Bắc Sơn nhưng càng đi càng hoang tàn vắng vẻ. Bên trong nông trại quen thuộc không có một ai, gà vịt dê bò trên đồng ruộng không thấy, hoa màu trong đất cũng không thấy. Nhạc Chức ngờ ngợ tiếp tục đi trở về, vừa tới miếu sơn thần, nàng từ nghi ngờ biến thành phẫn nộ. Miếu đâu rồi! Cái miếu nàng vừa xây xong còn chưa ở được mấy ngày đâu mất tiêu rồi! Ai đã hủy rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]