Người khác kinh ngạc như thế không phải bởi vì Đỗ Hà trả lời sai mà là vì hắn hắn trả lời thật sự quá tốt. Đoạn cổ văn này khó hiểu, cổ ý mờ ảo, nhất là thư tịch cổ thời Xuân Thu không có dấu ngắt câu, khôngcố định cách phiên dịch nên biến thành đủ loại học thuyết, đồng dạng một câu sẽ có ngàn vạn cách hiểu khác nhau. Tiên sinh có thể dạy cho đámcon cháu quan lại cao cấp ở kinh thành dĩ nhiên là bậc đại nho đươngthế, có lý giải của bản thân, căn cứ vào đó để dạy học sinh. Đáp án củaĐỗ Hà lại xuất phát từ lý giải của chính hắn, bản thân là sinh viên hệTrung văn, lại có kinh nghiệm trải qua ngàn năm nên dĩ nhiên có chútkhác với đáp án của tiên sinh dạy học. Những khác biệt này lại tựa nhưsửa cũ thành mới, khiến người khác sáng mắt, tựa hồ càng thêm chuẩn xácso với lý giải của tiên sinh.
Nho sĩ vuốt chòm râu dê thưa thớt, suy nghĩ một lát, ho khan:
- Ừ, không tệ, rất tốt, ngồi xuống đi!
Tuổi gần thất tuần nên ông rất khó tiếp nhận đáp án của học trò lại có lýgiải sâu hơn mình nhưng cũng không tìm ra sơ hở nào để bắt bẻ, chỉ cóthể lại để cho hắn ngồi xuống.
Phòng Di Ái thở hắt ra, nói khẽvới Đỗ Hà để biểu lộ sự kính ngưỡng. Lý Tuyết Nhạn ngồi bên cạnh cũngnghiêng đầu, thấp giọng cười nói:
- Sĩ biệt tam nhật đã phải nhìn bằng con mắt khác rồi.
Đỗ Hà vênh vang ngửa đầu ra vẻ thiên nga:
- Quá khen, quá khen!
Ách! Đến tột cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/75754/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.