Trải qua nhiều ngày tu dưỡng, rốt cục Lý Thừa Càn đã có thể tựnhiên đi lại, nhưng hắn cũng không nói với ai, cho dù là mẫu thân củahắn là Trưởng Tôn hoàng hậu. Đối với Trưởng Tôn hoàng hậu Lý Thừa Cànluôn tràn ngập ỷ lại, nhưng lần này trong lòng hắn không chút thoải máilẫn khó chịu.
Mẫu hậu lại bảo mình đi tìm Đỗ Hà nhận lỗi? Mìnhchính là thái tử, là trữ quân Đại Đường, là hoàng đế tương lai của ĐạiĐường, Đỗ Hà là thứ gì vậy? Dựa vào cái gì bảo mình phải giải thích vớihắn?
Mang theo lòng phẫn nộ bất mãn tràn đầy, Lý Thừa Càn đi tới hậu viện Đông Tự.
Khi đi tới gần hậu viện, sắc mặt hắn chợt vui mừng, càng nhanh chân đi tới, đi về nhạc thổ của chính hắn.
Tiến vào hậu viện nhưng hắn chợt cảm giác lạnh lẽo trống vắng, sắc mặt lại chìm xuống, hơn nữa còn âm trầm đáng sợ.
Đông cung hậu viện vốn là địa phương vui đùa duy nhất của Lý Thừa Càn.
Tuy bản thân Lý Thừa Càn là hoàng thái tử Đại Đường, nhưng hắn không chútyêu thích lịch sử Hoa Hạ, ngược lại đi thích văn hóa Đột Quyết, tôn sùng văn hóa Đột Quyết như một người điên.
Hắn thích nói tiếng ĐộtQuyết, mặc quần áo kiểu Đột Quyết. Hắn còn đặc biệt chọn lựa người hầuĐột Quyết, mỗi năm người tự tạo thành một bộ lạc, đầu tóc thắt bím nhonhỏ, thân mặc da dê, đi tới thảo địa chăn dê. Có khi hắn còn bày ra tròchơi “giả chết”, hắn nói với người hầu Đột Quyết thế này:
- Giả vờ như ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2151687/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.