🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Có lẽ do động tĩnh quá lớn, tin tức Đỗ Hà nghiên cứu chế tạo giấy truyền tới tai Đỗ Như Hối, hôm nay trên bàn cơm liền trò chuyện về việc này.

- Nhị lang, nghe nói gần đây con thường chạy tới tác phường, đang nghiên cứu thứ gì phải không?

Đỗ Như Hối ăn uống no nê, đang ngồi xỉa răng, liếc mắt nhìn Đỗ Hà.

Câu hỏi của lão gia tử Đỗ Hà làm sao dám giấu diếm, đem sự tình trải qua kể lại chi tiết, sau đó lại nói tới tiền cảnh rộng lớn của việc tạo giấygiá rẻ, lợi quốc lợi dân ra sao đều nói hết cho Đỗ Như Hối.

Đỗ Như Hối chép miệng, đợi khi Đỗ Hà nói tới miệng đắng lưỡi khô, hỏi:

- Thành công sao?

- Ách…

Quả nhiên không hổ là nhân vật cấp bậc đỉnh cấp, cũng không dễ qua mặt như vậy, hắn uể oải cúi đầu, chậm rì rì nói:

- Tạm thời còn chưa có, nhưng hôm nay thất bại là thành công ngày mai thôi. Chỉ một chút vấn đề

không đáng giá nhắc tới!

Hiện tại Đỗ Hà cũng đang tự động viên chính mình, trong đáy lòng cũng khôngcó đảm bảo, bởi vì chuyện này thực sự huyền diệu khó khẳng định, có thểchỉ do một vấn đề nhỏ sẽ làm khó người khác cả đời, hoặc làm người trầmmê trong đó một đời, không cách nào tự kềm chế, không thấy được mấuchốt. Lại đôi khi trong lúc vô tình linh cơ khẽ động lại trở thành toànbộ mấu chốt phá giải vấn đề.

Bồng Diệc Lương hoàn toàn bị kẹt chỗ mấu chốt này, bất luận hắn cố gắng thế nào cũng không có thành quả. Tựa hồ đã chui đầu vào nhầm lẫn nào đó, cần phải tìm linh cảm chính thức,nhưng rất hiển nhiên, linh cảm của hắn vẫn chậm chạp không tiến.

Rất có thể ngày mai sẽ nghĩ thông suốt được chỗ mấu chốt này, cũng khả năng cả đời này dừng ở tiến độ như vậy, đột phá không được cửa khẩu kia.

- Sự tình này ai lại đoán trước được đâu!

Việc Đỗ Hà có thể làm chỉ là tận lực phối hợp, toàn lực ủng hộ, dùng từng chút kiến thức trong đầu trợ giúp hắn một tay mà thôi.

- Có chút ý tứ!

Đỗ Như Hối thật bất ngờ lại gật đầu.

- Đến mai ta cũng qua nhìn xem một chút. Nhìn con hao phí nhiều nhân lực vật lực như vậy, lại sáng tạo ra thứ đồ chơi gì!

Đỗ Hà có chút trợn tròn mắt, cho dù Bồng Diệc Lương rất cố gắng, nhưng tạo ra giấy vẫn là như vậy, màu sắc không đồng nhất, có chút không đập vàomắt, chỉ sợ để Đỗ Như Hối chứng kiến không chừng sẽ mắng là hắn phá sản.

Nhưng chuyện lão gia tử đã quyết định, muốn thay đổi cũng không đổi được. Chỉ có thể hy vọng Bồng Diệc Lương đột nhiên thông suốt, nghĩ ra được mấuchốt bên trong.

Có lẽ thương thiên nghe được lời cầu nguyện củahắn, sáng sớm hôm sau, ngay khi Đỗ Hà còn đang dùng điểm tâm, Bồng DiệcLương đã phái người đến tìm, tựa hồ đã có tiến triển hoàn toàn mới.

Đỗ Hà nghe được tin tức cũng không tiếp tục ăn, vội vàng chạy tới tác phường tạo giấy.

Bởi vì tác phường tạo giấy bài xuất ra nước bẩn tạo thành nguy hại quá lớnđối với hoàn cảnh, vì vậy Đỗ gia xây dựng ở một khu hạ du vùng núi xaxôi không người, may mắn thế nào ở gần Trường An lại có một mảnh đất cónúi có nước như vậy còn ít người lui tới, nhiều tác phường của các đạihộ trong Trường An đều tụ tập nơi này, tạo thành một khu công nghiệp cỡnhỏ.

Đỗ Hà phóng ngựa chạy nhanh, đi tới bên ngoài khu tácphường, toàn bộ các tác phường đều đang sản xuất, đi vào tác phường tạogiấy của Đỗ gia, đã thấy ánh mắt Bồng Diệc Lương đỏ bừng, tóc tai rốitung đang đi tới đi lui bên trong nội viện.

- Có tiến triển gì mới?

Đỗ Hà đi tới.

Mặt mũi Bồng Diệc Lương đỏ bừng, hưng phấn kêu lên:

- Thành công, thành công, công tử, ta tìm được nguyên nhân vì sao màu sắc không được đồng nhất rồi. Đó là bởi vì thảo mộc thiếu chất dính, lúctẩy trắng tuy thành công nhưng khi điều chế sẽ xuất hiện vấn đề, cho nên khi tạo ra giấy chẳng những màu sắc khó xem hơn nữa nhan sắc cũng không đồng nhất. Chỉ cần gia tăng chất dính, hết thảy vấn đề đều giải quyếtdễ dàng!

Hắn cười ha ha, sự tình đúng là có trùng hợp. Tác phường bên cạnh bọn họ là một tác phường sản xuất kẹo, chuyên dùng mía ngọtchế ra kẹo đường. Chủ nhà rất hiếu khách, mỗi lần sản xuất thành côngđều có một ít kẹo đường mùi vị hơi tạp nên không đem bán, vì vậy chủ nhà liền đem loại kẹo này phân phát cho nhân công, còn lại hoặc tặng chocông nhân láng giềng. Đêm qua bọn họ nhận được một phần, nhìn loại kẹođường kia, linh cơ Bồng Diệc Lương khẽ động, chợt nghĩ ra mấu chốt củavấn đề, vì vậy mua một ít nước đường đem về trộn lẫn vào bên trong, giatăng chất dính.

Nghe Bồng Diệc Lương nói xong Đỗ Hà nhíu mày tạm thời không nói gì.

Hết thảy đều theo trình tự làm việc, hoàn thành xong chỉ cần chờ giấy ẩm được hong khô.

Thấy đã đến giờ, Bồng Diệc Lương đi vào trong, không bao lâu từ trong vangra tiếng kinh hô, ngay lập tức Đỗ Hà liền nhìn thấy hắn cao hứng bừngbừng bưng theo một chồng giấy trắng bước nhanh ra ngoài.

- Thành công, thành công!

Bồng Diệc Lương hưng phấn, mặt mày hồng hào kích động, không biết dùng lời nào để diễn tả.

Đỗ Hà cầm trang giấy, quả nhiên từng trang không còn chút khuyết điểm,trắng nõn, mặt giấy bóng loáng, hơi giật nhẹ cũng có tính dai, gấp lạimột chút cũng không có vấn đề, còn kém hơn giấy Tuyên Thành một chútnhưng so với giấy vàng cứng hoặc giấy làm bằng tre trúc tốt hơn khôngít.

Đúng ngay lúc này!

- Cái gì được rồi?

Thanh âm Đỗ Như Hối truyền vào, thân ảnh của hắn cũng liền xuất hiện ngay cửa!

- Cha!

Đỗ Hà cảm thấy nghi hoặc, tuy Đỗ Như Hối có nói hôm nay sẽ đến xem, nhưngkhông ngờ hắn lại đến sớm như thế, liền vội vàng tiến lên nghênh đón.Bồng Diệc Lương nhìn thấy người đến chính là đương triều tể tướng liềnbước lên hành lễ, cung kính kêu một tiếng:

- Lão gia!

Đỗ Như Hối biết suy nghĩ của Đỗ Hà, cười nói:

- Hôm nay trong triều cũng không có chuyện gì quan trọng, vì vậy đến tác phường nhìn xem một chút!

Vừa mới đến cửa đã nghe tiếng hô thành công, hắn nhìn thấy xấp giấy trắngtrên tay Bồng Diệc Lương, chợt thốt lên vẻ kinh nghi, đưa tay tiếp lấykhảo nghiệm một thoáng chất giấy, hai mắt đột nhiên trợn tròn, vẻ mặtkhông thể tin, giống như bị rút gân không ngừng run rẩy.

Hắn cũng biết so sánh chất giấy, giờ phút này Đỗ Như Hối không khỏi động dung, nói chuyện cũng đã có chút cà lăm.

Bồng Diệc Lương cười to:

- Hồi lão gia, chính là như thế!

Thấy Bồng Diệc Lương mừng rỡ, Đỗ Hà chợt lắc đầu nói:

- Đừng cao hứng quá sớm, còn chưa được, còn xa xa chưa được!

Đỗ Như Hối cùng Bồng Diệc Lương đều ngạc nhiên.

Đỗ Hà nói:

- Đừng quên ước nguyện ban đầu của chúng ta tạo giấy không phải vì lợiích, mà là vì tạo phúc cho thiên hạ dân chúng, để người trong thiên hạđều có thể được sử dụng, được đọc sách cùng đi học. Nhưng trong quátrình ngươi phải bỏ thêm nước đường vào, nước đường là từ mía ngọt trích ra mà thành, giá cả không rẻ. Như vậy cũng phải tăng lên thành phẩm tạo giấy không thấp, cùng quan niệm trước đó của chúng ta không hợp!

Bồng Diệc Lương cũng chợt trầm xuống, cúi đầu trầm ngâm.

Đỗ Như Hối nói:

- Nhị lang, suy nghĩ này của con là tốt, nhưng không khỏi quá hà khắc.Tuy bỏ thêm nước đường nhưng giá trị chế tạo lại rẻ hơn cả giấy vàngrồi, nhất định sẽ thịnh hành tại Đại Đường.

- Phụ thân cũng nóisẽ thay thế giấy vàng, vậy thì làm sao hàn môn sử dụng? Giấy vàng vốncũng chỉ lưu hành ở hậu duệ quý tộc trung tầng Đại Đường, dân chúng hànmôn không thể nào mua nổi. Hài nhi không cho rằng đây là hà khắc, chỉ là mục đích ban đầu của chúng ta không phải là lợi ích. Hiện giờ mặc dùchế tạo thành công, nhưng cách mục đích còn rất xa.

Đỗ Hà cũngcao hứng vì Bồng Diệc Lương vượt qua được cửa ải khó khăn trong kỹthuật, nhưng cũng không thể chỉ ngừng ở kết quả hiện tại.

- Chonên nhất định phải tìm ra đồ vật gì có thể thay thế nước đường, bằngkhông cho dù chúng ta bán ra bằng giá vốn cũng khó thể lưu truyền khắpthiên hạ.

Đỗ Hà biết rõ mở rộng sản xuất giấy là đại sự có lợicho dân chúng khắp cả nước, là mấu chốt trọng yếu nhất trong việc truyền bá văn hóa tri thức cùng tiến bộ khoa học kỹ thuật, tuyệt đối không cho phép có nửa điểm qua loa.

Bồng Diệc Lương nói:

- Thiếu gia nói không sai, đây cũng chưa thể xem là thành công, để cho ta suy nghĩ!

Hắn cũng bất chấp mọi người, ngồi xuống đất rơi vào trầm tư.

Đỗ Hà cùng Đỗ Như Hối thấy Bồng Diệc Lương lại tập trung nghiên cứu, cũng không quấy rầy dự định rời đi.

Đi ra tác phường, chợt thấy có ba người đang đẩy xe chở một đống bã trắng đi ngang qua trước mặt họ.

Nhìn đống bã trắng, một ý niệm chợt hiện lên trong đầu, có chút mơ hồ nhưngkhông biết vì sao trong đáy lòng Đỗ Hà lại cảm thấy đặc biệt trọng yếu,thấy bọn họ đã đi xa, Đỗ Hà chợt kêu lên:

- Mấy vị bằng hữu, các ngươi đang chuyển vật gì?

Ba người nghe tiếng gọi, thấy quần áo của Đỗ Hà cũng biết là người phi phú tức quý, vội đáp:

- Hồi công tử, là bã mía!

Đỗ Hà rung động, thần sắc liền bừng tỉnh hiểu ra. Hắn nghĩ tới là bã mía,chính là vật liệu tạo giấy! Ở trong ấn tượng của hắn, trong quá trìnhtạo giấy đời sau có một khâu dùng mía ép đường, dùng bã mía tạo giấy,tuy bã mía đã bị ép thành đường nhưng vẫn còn một chút lưu lại, dùng bãmía biến thành một trong những nguyên liệu tạo giấy, bên trong lưu lạichất đường tự nhiên có thể bù đắp chất dính bên trong giấy.

Hắn liền vui mừng nói:

- Bã mía này có thể bán lại cho ta hay không, ta mua!

Ba người nghe xong buồn cười, nhìn nhau, một người nói:

- Chúng tôi có ý định vận chuyển ra xa thiêu hủy mà thôi, nếu công tử đãmuốn thì cứ cầm lấy là được, chúng tôi còn đỡ phiền toái!

Đỗ Như Hối kinh nghi nói:

- Loại cỏ kia có thể tạo giấy, chẳng lẽ bã mía cũng tạo được hay sao?

Đỗ Hà đã sớm có khẳng định, nhưng không nói ra được đạo lý tỉ mỉ, vì vậy đáp:

- Nếu không thử xem thì làm sao biết!

Hắn đem ý nghĩ của mình nói cho Bồng Diệc Lương.

Bồng Diệc Lương biết rõ Đỗ Hà rất có ý tưởng, dĩ vãng những ý tưởng hắn nóira đều làm cho người ta không thể tưởng tượng, nhưng cuối cùng đều thành công, làm cho họ đạt được ích lợi không nhỏ, giờ phút này hắn định dùng bã mía làm nguyên liệu, nhất định phải có đạo lý của hắn.

Vì vậy cũng không cự tuyệt, trong lòng tràn đầy hy vọng đem bã mía đổ vào bên trong hồ chế tương, chế thành tương thủy.

Quá trình chế tương này phải cần tới thời gian nửa tháng.

Nửa tháng sau, Đỗ Hà đặc biệt đến tác phường tạo giấy thật sớm.

Nhóm công tượng đem trúc tử ngâm ủ nát, cùng bã mía đã thành tương, lại quấy đều, mùi vị thật khó thể chịu nổi. Nguyên một nhóm công tượng đều đểtrần thân trên cùng bịt kín mặt chỉ lộ đôi mắt, vừa nấu vừa quấy, quátrình thật khổ cực, không nghĩ ra chế tạo giấy lại có thể cực khổ đếnnhư vậy. Có bao nhiêu người sử dụng mỗi ngày có thể hiểu được quá trìnhchế tạo nghiêm khắc ra sao?

Bồng Diệc Lương chỉ huy công tượng theo từng bước một, lại áp súc, thành giấy, sao lao, hong khô đủ mọi trình tự.

Đỗ Hà có chút lo lắng chờ đợi, theo nguyên lý sẽ không có bất cứ vấn đềgì, nhưng ngày nào chưa thành hết thảy đều có thế thất bại.

Rốt cục đợi đến xế chiều, hoàn thành!

Trong tích tắc hoàn thành bên trong tác phường vang ra tiếng hoan hô kêu gào, thanh âm khiến người sợ hãi.

- Thành công!

Bồng Diệc Lương thét to, nước mắt tuôn xuống, nửa đời người trả giá thâmnghiên, hiện tại rốt cục đã có hồi báo, đem tờ giấy trắng tinh đưa tớitrước mặt Đỗ Hà, kêu lên:

- Công tử, biện pháp của người so vớiphương pháp dùng nước đường của ta xử lý càng tốt hơn không ít. Giấy này cơ hồ không tốn bao nhiêu vốn liếng mà tạo thành a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.