🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Người muốn đọc sách lại không có sách đọc, loại cảm giác này Đỗ Hà chưatừng thử qua, nhưng loại chuyện này thật ra rất thường gặp, nhất là sĩtử sinh ra ở hàn môn, lại càng như vậy.

Hàn môn là một cách gọi,chỉ gia đình bần hàn nghèo hèn, hàn môn sĩ tử tức là người đọc sách sống trong gia đình bần hàn nghèo hèn. Loại người này thường dốc lòng họctập, nhưng lại vô lực học tập.

Kế hoạch Đồ thư quán và thuật inấn, phát minh giấy viết của Đỗ Hà đã cho bọn họ một cơ hội học tập, chobọn họ hy vọng thành tài, ân tình như vậy trong mắt những học tử dốclòng học tập thật sự là đại ân khó tạo.

Loại cảm giác này Đỗ Hàkhông cách nào thể hội, nhưng tấm ân tình này, khi đi trên đường Đỗ Hàlại cảm nhận được sâu sắc, những người quen biết đều tiến lên vấn an, có mấy lời không nói rõ, nhưng trong mắt đối phương lộ ra cảm xúc khiếnhắn có một phen cảm thụ.

Hôm nay sau khi Đỗ Hà rời khỏi quândoanh, đặc biệt tới phân xưởng làm giấy để lấy bảo bối mình đặt đã lâu,đầy hai hòm gỗ lớn, phân biệt để hai bên chiến mã, thảnh thơi đi vềphủ Thái Quốc Công.

Từ xa hắn đã nhìn thấy có một chiếc kiệu đặt bên phải phủ đệ, có khách đến nhà sao?

Đỗ Hà cẩn thận quan sát chiếc kiệu này, đây không phải kiệu quan, tươngđối nhỏ bé, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, chỉ là không nhớ nổi mìnhđã thấy ở đâu.

Hắn đi vào cửa phủ Quốc Công, phân phó gia đinh đến khuân đồ.

Khi chỉ huy gia đinh mang theo hai chiếc hòm lớn tiến vào phủ đệ, Đỗ Hà bất ngờ nhìn thấy Đỗ Như Hối, Chương thị tự mình đưa Vũ Mị Nương ra ngoài.

- Cái này......

Đỗ Hà kinh ngạc nhìn màn trước mắt, ngây người sửng sốt, cũng giật mìnhhiểu ra, vì sao lúc nãy mình lại thấy chiếc kiệu kia quen mắt như vậy.

Chỉ là….chuyện này là thế nào?

Đỗ Như Hối là Tể tướng đương triều, Chương thị cũng là Cáo Mệnh phu nhân,người có thể được bọn họ đích thân đưa tiễn ở Đại Đường cũng không cómấy người, huống chi đối phương là người không có khả năng xuất hiện VũMị Nương.

- Mị Nương bái kiến Đỗ đại ca!

Vũ Mị Nương nhẹnhàng đi tới, ngọt ngào nói, thần thái của nàng vừa ngây thơ, vừa tinhnghịch, lại có cả phần giảo hoạt, phối hợp với sắc đẹp tuyệt mỹ củanàng, càng khiến người ta động lòng.

- Sao nàng lại tới đây?

Đỗ Hà nheo mắt, nghĩ mãi mà không rõ dụng ý Vũ Mị Nương xuất hiện.

Vũ Mị Nương hé miệng còn chưa kịp nói.

Mẫu thân Chương thị đã lập tức mắng chửi:

- Hỗn tiểu tử, nói chuyện quái quỷ gì vậy...... Mị Nương hảo ý đến tạ ơn, con phát bệnh thần kinh gì vậy!

Nói xong, Chương thị lại ôn hòa cười nói với Vũ Mị Nương:

- Mị Nương, tiểu tử này đúng là lâu không ăn đòn không biết lễ giáo, để ta dạy dỗ lại hắn.

Ánh mắt của Đỗ Như Hối càng lộ ra hung quang, khẽ gật đầu đồng ý với Chương thị.

Đỗ Hà há hốc mồm, nói không ra lời.

Trời xanh, ai có thể nói cho ta biết chuyện này rút cuộc là thế nào?

Mị Nương, các ngươi không quen biết, tại sao lại gọi thân thiết như vậy? Cảm giác giống như đang gọi…con dâu.

Hảo ý đến tạ ơn, tạ ơn cái gì chứ?

Vũ Mị Nương nheo mắt nhìn hắn nói:

- Đỗ đại ca đã cứu mạng mẹ ta bên ngoài Đồng Quan, sau đó lại cùng Trường Nhạc công chúa dùng thi họa giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn, mối ântình này, Mị Nương nào dám quên. Nghe nói Đỗ bá bá và La đại ca thíchuống trà Long Tĩnh Tây Hồ, Mị Nương biết loại trà này có tác dụng nângcao tinh thần, nghĩ rằng Đỗ bá bá và La đại ca vất vả vì giang sơn, tựmình đưa một ít đến đây.

Giọng nói của nàng ôn nhu uyển chuyển, tựa hồ như đang chịu ủy khuất cực lớn.

Chương thị tức giận liếc nhìn Đỗ Hà nói:

- Con xem, Mị Nương thật hiểu chuyện. Còn con, mới gặp mặt đã ức hiếpngười ta, thật đáng đánh….còn không mau nhận lỗi với Mị Nương!

Khi nói đến đây, sắc mặt của Chương thị cũng trở nên nghiêm khắc. Nếu Đỗ Hà không xin lỗi, sợ rằng sẽ bị giáo huấn thật sự.

Đỗ Hà liếc nhìn Vũ Mị Nương, thấy trong mắt nàng vừa có vẻ thích thú, vừacó vẻ áy náy, nhưng không ai phát giác ra vẻ giảo hoạt sâu trong mắtnàng. Nhìn thấy Chương thị quyết liệt như vậy, Đỗ Hà chỉ có thể khôngcam tâm tình nguyện nhận lỗi.

Vũ Mị Nương cười nói:

- Mị Nương cũng không trách tội, Đỗ đại ca đa lễ rồi...... Bá bá, bá mẫu, Mị Nương xin bái biệt…..

Thần sắc nàng trở nên ảm đạm, cảm giác như không nỡ rời đi, do dự hồi lâu mới nói:

- Hôm nay Mị Nương được nói chuyện với bá bá, bá mẫu rất vui vẻ, nếu cócơ hội hai vị hãy đến Túy Tiên Phảng, Mị Nương sẽ tự mình xuống bếp, làm mấy món ăn mời hai vị.

Đỗ Như Hối nhíu mày.

Chương thị lại tùy tiện cười nói:

- Khuê nữ này thật là hiểu chuyện. Ài...... Chỉ tiếc ta chỉ có hai đứacon trai, không có con gái, nam nhân suốt ngày chỉ biết quốc gia đại sự, tuyệt đối không biết săn sóc người khác. Người muốn nói chuyện cũngkhông có. Nếu có thời gian, sau này hãy thường xuyên đến nói chuyện vớita.

Vũ Mị Nương nói:

- Đó thật sự là vinh hạnh cho Mị Nương, Mị Nương xin được cáo lui trước, bá bá, bá mẫu cũng không phải tiễn.

Nàng nhẹ nhàng thi lễ, quay người bước đi.

Chương thị thấy Đỗ Hà đứng ngây người ở đó, liền đập lên đầu hắn:

- Hỗn tiểu tử, còn đứng ngây người ra đó làm gì, còn không mau đi tiễn.

Đỗ Hà vội vàng quay đầu tránh, nói:

- Vậy hài nhi đi tiễn!

Nói xong hắn bước nhanh đuổi theo.

Ra cửa phủ, Đỗ Hà cười khổ nói:

- Chuyện này là thế nào?

Mặc dù đến bây giờ, hắn vẫn cảm thấy phiền muộn, từ lúc nào Mị Nương lại trở nên thân thiết với phụ mẫu mình như vậy?

Vũ Mị Nương nhìn hắn, mỉm cười giải thích nghi hoặc:

- Mấy ngày trước Đại tỷ của ta lại đưa tới một đám lá trà từ phía nam, kỹ thuật của sư phụ xào trà càng ngày càng tinh xảo, sản phẩm lần này chất lượng hơn lần trước một cấp bậc. Đại ca không phải nói, cha ngươi rấtthích uống trà Long Tĩnh sao? Ta nghĩ số trà mang đến lần trước có lẽkhông còn bao nhiêu, cho nên mới đưa tới. Không ngờ khi ở cửa phủ chờngươi, gặp cha ngươi. Hắn hãy nghe ta nói đến đưa trà Long Tĩnh, ánh mắt liền phát sáng, mời ta vào trong. Trong lúc đợi ngươi về cũng nóichuyện phiếm mấy câu, sau đó mẹ ngươi cũng gia nhập. Chờ hồi lâu vẫnkhông thấy ngươi quay về, đành phải đứng dậy cáo biệt, vừa vặn bước ralại gặp ngươi, không gây chuyện phiền phức cho ngươi chứ?

Nàng cẩn thận nói.

- Không có!

Đỗ Hà cảm thấy có vẻ kỳ quái, ngạc nhiên nói:

- Chỉ có điều nàng nói chuyện gì với phụ mẫu ta vậy? Hai người xem nàng như bảo bối, ta thật sự không bằng rồi.

Vũ Mị Nương nhẹ nhàng cười cười:

- Cũng không có gì, chỉ là cha ngươi hỏi thân thế của ta và những gìchúng ta trải qua, tùy tiện nói mấy câu mà thôi…Được rồi, ta vừa muađược cửa hàng của Nghênh Tân lâu, còn một số chuyện phải xử lý, khônghàn huyên được.

Nàng nói xong chui đầu vào cỗ kiệu.

Đỗ Hà cười lắc đầu, thầm nghĩ:

- Mị Nương thật đúng là thiên tài kinh doanh, Nghênh Tân lâu là cửa hiệulâu đời trăm năm, nổi tiếng Trường An, cho dù không sáng tạo bằng TúyTiên lâu, nhưng vẫn có khách quen cố định, nếu mua lại nó bình mới rượucũ, trực tiếp khai trương có thể thu được lợi nhuận, nếu dùng một số thủ đoạn, công việc kinh doanh ẩm thực cấp cao ở Trường An đều để nàng baohết.

Quay người đi vào trong phủ, Đỗ Như Hối và Chương thị vẫn đang đứng chờ hắn.

Chương thị cười nói:

- Hỗn tiểu tử, nói mau, con và Mị Nương rút cuộc có quan hệ gì?

Đỗ Hà vừa bực mình vừa buồn cười:

- Mẫu thân, mẹ nói cái gì vậy, còn một tháng nữa là hài nhi thành thân rồi, mẹ nói những chuyện này làm gì.

- Đúng vậy!

Chương thị lên tiếng, tiếp theo lắc đầu, thở dài nói:

- Mị Nương đúng là khiến người ta yêu thích, vừa thông minh lại khéo léo, rộng rãi…Tóm lại nếu cô nương ấy là con dâu của Đỗ gia ta cũng tốt….Mẹquên mất con sắp sửa thành thân, nhiều tuổi hồ đồ mất rồi.

Đỗ Hàim lặng, thật không thể tưởng tượng, rút cuộc Vũ Mị Nương đã cho mẫuthân uống thuốc gì, để mẫu thân còn quên cả chuyện đại sự của con trai.

Đỗ Như Hối trước giờ vẫn không nói gì, đột nhiên nói:

- Cô nương Vũ gia này thật sự có bản lĩnh, còn trẻ như vậy đã nắm chắcnhân tâm…Ta thấy văn võ cả triều, không có mấy người có thể so sánh vớicô ấy. Nhị lang, gặp phải cô nương như vậy, con phải cẩn thận...Hắchắc......

Hắn cười cổ quái, tỏ vẻ trêu chọc.

Đỗ Hà dụi dụi mắt, nhìn lại một lần nữa, Đỗ Như Hối đã khôi phục sắc mặt cứng nhắc như cũ, không khỏi tự hỏi:

- Vừa rồi là ta hoa mắt sao?

Hắn cũng không thèm để ý, phân phó hai gia đinh mang hai chiếc rương đến Tây viện của hắn.

Đỗ Như Hối cổ quái nhìn hai chiếc rương lớn, ngạc nhiên nói:

- Nhị lang, con lại mang cái gì về vậy?

- Hắc hắc!

Đỗ Hà kêu gia đinh dừng lại. Hắn mở một chiếc rương ra, trong rương đầynhững mẫu giấy hình vuông, lấy ra mấy tờ đưa cho Đỗ Như Hối.

Đỗ Như Hối cầm mấy tờ giấy trong tay, xúc cảm cực kém, trơn tuột, hoàn toàn không có bất cứ đặc điểm nào của giấy liền nói:

- Cái này......

Đỗ Hà nheo mắt cười nói:

- Loại giấy này không phải dùng để viết, mà chỉ dùng để đi vệ sinh,nguyên liệu toàn là cỏ, vô cùng rẻ tiền, cho nên con gọi nó là giấy cỏ.

Từ trước đến nay, hắn đều không quên việc này, hàng ngày dùng giấy đi vệsinh, bản thân cũng cảm thấy đau lòng. Vì vậy, trước đây mấy ngày đã kêu phân xưởng dùng cỏ dại làm nguyên liệu chủ yếu, làm ra những giấy cỏnày, để đi vệ sinh.

- Ngươi......

Đỗ Như Hối vò tờ giấy thành một nhúm.

- Hỗn tiểu tử, đầu ngươi rút cuộc đang nghĩ gì vậy, không dụng tâm ra sức vì nước, lại toàn đi nghĩ những chuyện linh tinh.

- Đây không phải chuyện nhàm chán!

Đỗ Hà bất mãn khi thấy Đỗ Như Hối khinh thường loại giấy chùi này, thuận miệng nói:

- Nếu có loại cỏ giấy này, hài nhi có thể không phải dùng giấy Tuyên Thành để chùi.

Hắn vô tâm nói một câu, Đỗ Như Hối lại tức giận, rít gào nói:

- Hỗn tiểu tử, hôm nay ta không đánh cho mông ngươi nở hoa, ta không phải là cha ngươi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.