🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Đỗ Hà hiên ngang bắt đầu chỉ điểm chỗ yếu của Cao Xương.

- Gọi là tường thành cao ngất, không có gì hơn chính là thế này. Thượngsách chính là vây khốn đánh đuổi viện binh, noi theo năm xưa bệ hạ pháLạc Dương, vây mà không công, tiêu diệt viện binh của Tây Đột Quyết, dẹp bỏ lực lượng duy nhất mà Cao Xương dựa vào, khốn bọn hắn chết trongthành, làm vậy không lo bọn hắn không đầu hàng. Ngoài ra theo ta đượcbiết, kỹ thuật của Cao Xương lạc hậu, sử dụng xe bắn đá bất quá là loạiPhích Lịch Xa còn sót lại từ thời Hán triều của Lưu Diệp Minh, tầm bắnngắn, uy lực yếu, Phao Thạch Ky kiểu mới của Đại Đường chúng ta vô luậntầm bắn, độ tinh chuẩn, uy lực vượt xa Phích Lịch Xa, luận cung nỏ quânta cũng chiếm cứ thượng phong. Đề phòng vạn nhất, trước khi xuất chinhchuẩn bị công tượng đầy đủ, chuẩn bị đầy đủ Phao Thạch Ky, thang dây, xe công thành, thuẫn bảo hộ…là những lợi khí hợp công thành, khi nhập cuộc chiến thì dùng Phao Thạch Ky cùng nỗ tiễn áp chế, dùng xe công thànhphá thành, như vậy muốn phá thành dễ như trở bàn tay, thành cổ không đủgây sợ hãi!

- Cao Xương có hơn vạn hùng binh dũng mãnh thiệnchiến là thật, nhưng binh mã Đại Đường ta lại như thế nào? Không cầnluận nhân số, lại nói tinh binh mãnh tướng, hổ lang chi sư của Đại Đường chúng ta Cao Xương làm sao có thể địch lại? Thậm chí dân chúng biết rõchuyện Cúc Văn Thái đã làm, lòng dân mất hết, dân không có ý tử chiến,làm sao có binh sĩ chịu tử chiến! Như thế binh sĩ cũng không mạnh bằngĐại Đường.

- Tài lực của Cao Xương mạnh là thật, nhưng vây khốnthật lâu, đối mặt với sự cường thế của Phao Thạch Ky, đối mặt với tinhnhuệ Đại Đường, lương thực tài lực mạnh bao nhiêu lại có tác dụng gì,chống cự được bao lâu? Cuối cùng chỉ sợ đều sẽ rơi vào trong tay ĐạiĐường. Về phần ngoại viện, lại càng không đáng để sợ hãi. Tây Đột Quyếtxưa nay vốn sợ cường hiếp yếu, lời nói cùng hành động chỉ chú ý tới tưlợi của mình, có thể kết luận, một khi cuộc chiến khởi lên, Tây ĐộtQuyết sẽ đưa mắt mà quan sát trước, tỷ dụ như Cao Xương nếu chống đỡđược Đại Đường, binh mã Đại Đường không giống như trong truyền thuyếtmạnh mẽ thế không thể đỡ, bọn hắn tất sẽ xuất binh tương trợ, nếu nhưthấy Cao Xương không địch lại, tám chín phần mười sẽ rút lui viện binhchạy về tây. Cho dù khả hãn Tây Đột Quyết thật có can đảm đến đánh, quân ta cũng có thể chế ngự. Tài, minh làm sao cần sợ hãi?

- Về phầnđạo, xâm nhập Cao Xương hơn bốn trăm dặm xác thực là hiểm trở, nhưng như vậy thì đã sao? Lại không nhớ Trinh Quán chín năm, một trận chiến diệtThổ Cốc Hồn. Lúc ấy quân ta đại thắng, Thổ Cốc Hồn sắp bị diệt tới nơi,liền xuất ra chiến thuật vườn không nhà trống, Hầu Quân Tập đại nhâncùng Lý Đạo Tông đại nhân suất lĩnh Đường quân hành quân suốt hai ngàndặm không một bóng người, dọc đường không nước không lương thảo, giankhổ dị thường. Nhưng Đường quân vẫn giữ được sức lực, một đường chinhchiến, tới tháng năm tại Ô Hải truy theo Phục Duẫn khả hãn, đại phá quân binh của hắn. Một trận chiến Đường quân hoành không đất hoang hai ngàndặm, giữa hè lại giáng sương, người xuyên băng, ngựa giẫm tuyết, đến mức phải giết ngựa uống máu để giải khát, xin hỏi con đường này gian khổcòn không hơn đường đi Cao Xương? Hoàn cảnh ác liệt như thế Đường quânchúng ta vẫn có thể vượt qua, huống chi chỉ là bốn trăm dặm đường CaoXương?

Hai mắt Đỗ Hà nhìn qua Ngụy Chinh, vung mạnh tay lên cao giọng nói:

- Cho nên năm hạng ưu thế Cao Xương quốc có thể xưng hùng Tây Vực, nếugặp phải Đại Đường chúng ta sẽ không có tác dụng gì, chỉ như châu chấuđá xa, như lưu sa ngăn hải lãng, không chịu nổi một kích, trong vòng nửa năm tất nhiên sẽ phá!

Lý Thế Dân mỉm cười gật đầu.

NgụyChinh, Trữ Toại Lương, Khổng Dĩnh Đạt nhìn nhau, đôi mắt trừng lớn, mấylần động thân muốn bước ra nói chuyện đều bị lời nói của hắn ngăn lại,khiến mấy vị trọng thần tức giận muốn nổ phổi.

Đỗ Như Hối, PhòngHuyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng mấy vị lão thần càng thêm biết rõhoàng đế đã hạ quyết tâm, nhiều lời chỉ vô ích.

Trong triều đình lặng ngắt như tờ, Lý Thế Dân cũng đứng thẳng lên, thanh âm cất cao vang vọng toàn bộ đại điện:

- Liên quyết ý khai mở Tây Vực, phạt Cao Xương!

Chúng thần lẫm nhiên, lời nói cùng ngữ khí của Lý Thế Dân chính là không chophép người khác nghi vấn, Ngụy Chinh cùng Trữ Toại Lương liếc nhìn nhau, im lặng cười khổ.

Không phải không thừa nhận bọn họ đã thua trên tay Đỗ Hà, Đỗ Hà hiểu rõ Cao Xương như lòng bàn tay, bọn họ căn bảnkhông cách nào phản bác.

Lúc này Hầu Quân Tập vội vàng bước ra, cao giọng nói:

- Bệ hạ, thần nguyện ý thân lĩnh đại quân chinh phạt, thề diệt Cao Xương, dương cao uy danh Đại Đường quân uy!

Lý Tĩnh về hưu, hắn là Binh Bộ thượng thư, đã là đệ nhất nhân của quân đội Đại Đường, nhưng sau khi thiên hạ thái bình không có nhiều cơ hội lậpcông, Lý Tích bởi công lao phá Thổ Phiên mà uy chấn thiên hạ, thanh thếđã ẩn ước lất át Binh Bộ thượng thư như hắn. Giờ này khắc này điều hắncần nhất chính là một trận đại thắng đầm đìa vang dội để củng cố vị tríđệ nhất nhân trong quân đội của mình.

Cùng lúc đó hắn ở trongtriều nhiều năm, nhân mạch sâu đậm, hắn đang có ước vọng thăng lên chứctướng vị, nếu có thể đại thắng về triều, để cho Lý Thế Dân hài lòng,tướng vị sẽ là vật trong túi. Cho nên giờ phút này còn chưa đợi Lý ThếDân nói xong, lại càng không chờ đến khi mọi người công khai tuyển tướng xuất chinh, hắn đã tích cực tỏ vẻ mình nguyện ý lĩnh quân chinh phạt.

- Thần phục nghị!

Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy Hầu Quân Tập bước ra khỏi hàng chờ lệnh, lập tức tỏ vẻ ủng hộ.

Đại tướng có thể chính thức xuất binh sa trường tại Đường triều hiện tạichỉ có hai người là Hầu Quân Tập cùng Lý Tích, còn những danh tướng nhưTô Định Phương, Tiết Vạn Triệt vẫn chưa hoàn toàn đảm nhiệm chức chủsoái vẫn còn kém hơn chút ít. Chiến dịch lần này liên quan tới khả năngĐại Đường có thể dừng chân tại Tây Vực hay không, cho nên ngoài hai đạitướng như Hầu Quân Tập cùng Lý Tích thì không còn ai.

Hầu QuânTập đi lại rất thân cận cùng thái tử Lý Thừa Càn, Lý Tích lại là thượngcấp của Đỗ Hà, Trưởng Tôn Vô Kỵ tự nhiên là đem tâm tư đặt trên ngườiHầu Quân Tập, hy vọng hắn có thể lãnh binh xuất chinh không để cơ hộicho Đỗ Hà dương danh.

Trong lòng Lý Thừa Càn cũng nghĩ như Trưởng Tôn Vô Kỵ, vì vậy không hề phản đối.

Lý Tích cũng không chủ động xin xuất binh, hắn là loại nhân vật giảo hoạt, trong triều cũng không muốn đắc tội với ai. Nếu để cho hắn xuất chiếnthì hắn sẽ dụng tâm đi làm, không cho hắn lãnh binh hắn cũng không bắtbuộc, loại người này có thể dùng được nhưng cũng là dạng người hỗn tốtnhất!

Ánh mắt Lý Thế Dân dừng trên người Hầu Quân tập cùng LýTích hồi lâu. Đem sở trường của hai người thoáng so sánh, lại gật đầuđáp ứng.

- Trung Vũ tướng quân Đỗ Hà đối với tình hình Cao Xươngrõ như lòng bàn tay, năm ngàn phi kỵ dưới trướng hắn cũng là tinh nhuệít có. Có hắn bên cạnh nhất định có thể giúp Hầu ái khanh một tay. Lầnnày trong lúc xuất chinh, sẽ tạm điều phi kỵ quy Hầu ái khanh điềukhiển!

Đỗ Hà lĩnh mệnh, trong lòng hắn lại cảm thấy kỳ quái không biết vì sao Lý Thế Dân không chọn người có quân lược xuất chúng như LýTích lãnh binh mà lại chọn Hầu Quân Tập.

Hầu Quân Tập cũng gật đầu cười nói:

- Đỗ tướng quân tuổi trẻ tài cao, trí dũng song toàn, có thể được tướng quân tương trợ tất nhiên là điều tốt nhất.

Hắn thấy Đỗ Hà chỉ dùng lực lượng một người lại có thể chèn ép đại thầntrong cả triều đình thúc đẩy binh phạt Cao Xương, đối với Đỗ Hà cũng phi thường thưởng thức.

Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy không cách nào tránhkhỏi chuyện để Đỗ Hà xuất chinh lập công, trong mắt cũng hiện lên tia lo nghĩ, nhưng khi nghĩ lại, nhìn Hầu Quân Tập lại nhìn qua Đỗ Hà, độtnhiên trong lòng nảy sinh thâm ý khác.

Hạ triều, Lý Thế Dân gọi Đỗ Hà vào Thừa Khánh Điện.

Lý Thế Dân ngồi trên ghế, ánh mắt hiền lành nhìn Đỗ Hà cảm khái:

- Tiểu tử ngươi quả nhiên không làm cho liên thất vọng. Hôm nay biểu hiện của ngươi gần như hoàn mỹ, xa xa vượt qua dự kiến của liên!

Đỗ Hà cũng có chút tự đắc, nhưng vẫn làm ra bộ dáng thật khiêm tốn, không quan tâm hơn thua.

Lý Thế Dân càng thêm hài lòng gật đầu:

- Hiền tế, khi liên hạ mệnh lệnh, từ trong mắt ngươi nhìn ra được tianghi hoặc, có phải ngươi vì chuyện liên không dùng Lý Tích tướng quânlại đi dùng Hầu thượng thư mà cảm thấy kỳ quái?

- Không sai!

Đỗ Hà thấy Lý Thế Dân cũng đã nhìn ra nên không giấu diếm, việc này quả thật làm cho hắn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lý Thế Dân cười nói:

- Với tư cách là một hoàng đế nếu không hiểu được năng khiếu của một thần tử, hắn tuyệt đối không phải là một vị hoàng đế xuất sắc. Liên cũngbiết luận quân lược Lý Tích tướng quân xác thực vượt hơn Hầu thượng thưmột bậc, nhưng xuất chinh Cao Xương không thể chọn ai ngoài Hầu thượngthư. Nguyên nhân là vì mục đích của trận chiến này, trận chiến này liênkhông chỉ muốn thắng lợi, liên còn muốn đánh ra uy thế của Đại Đườngchúng ta, muốn cho các dị tộc Tây Vực hiểu rõ điều này, ai mới là TâyVực bá chủ. Lý Tích tướng quân dùng binh trọng mưu, nếu cho hắn đi đánhtrận lần này, hắn có thể chiến thắng thật nhẹ nhõm xinh đẹp. Nhưng xa xa không đạt tới hiệu quả mà liên chờ đợi. Mà Hầu thượng thư lại khác hẳn, Hầu thượng thư thích nhất là đánh những cuộc chiến thật ác liệt hungbạo, thích nhất tàn nhẫn giết địch, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nếu cho hắn làm tam quân thống soái, nhất định thắng được thoải mái đầm đìa, có thể đánh ra được uy phong của Đại Đường ta, đánh ra được thanhthế cho Đại Đường.

Đỗ Hà cũng không hề nghĩ ra bên trong còn có loại học vấn như vậy, đối với ý nghĩ của Lý Thế Dân cũng vô cùng kính phục.

Lý Thế Dân ý vị thâm trường nói:

- Làm vua như thế, làm tướng cũng vậy. Cần phải hiểu rõ khả năng của bộhạ như lòng bàn tay, tại thời điểm cần thiết mới có thể làm ra lựa chọnchính xác nhất!

Trong lòng Đỗ Hà biết Lý Thế Dân đang chỉ dạy cho hắn hiểu được đạo làm tướng soái, cũng ngầm hiểu, tỏ vẻ minh bạch.

- Đến đây, liên giới thiệu một người cho ngươi!

Lý Thế Dân cười ha ha, ra dấu bằng mắt cho một thái giám đứng ngay cửa ra vào.

Không bao lâu, một vị văn sĩ khoảng ba mươi tuổi chậm rãi tiến vào đại điện.

Đỗ hà hiếu kỳ nhìn lại, khẽ giật mình, hắn nhận thức người này, chính làđệ nhất nhân kháng Đông Doanh tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử đời sau,Lưu Nhân Quỹ trí dũng song toàn. Trong cuộc thi dũng giả, ở trận đấu võchính hắn khám phá được Nhật Bổn có ý định lấy trộm khoa học kỹ thuậtcùng văn hóa của Trung Quốc, nhận được lời ngợi khen của Lý Thế Dân,được đề bạt làm Tân An Lệnh.

- Chẳng lẽ hắn thăng quan rồi sao?

Đỗ Hà nói thầm trong lòng, trên mặt hiện lên vẻ hiếu kỳ.

- Hai ngươi đều từng nhận thức lẫn nhau, hiện tại liên cũng không cầngiới thiệu. Hiền tế, La Thông, Phòng Di Ái, Vương Đức trong tay ngườiđều là vũ phu, ngươi chỉ thiếu một vị trưởng sử, một quan văn chuyên xửlý công văn. Lúc trước ngươi không phải luôn phàn nàn với liên dướitrướng của ngươi không có phụ tá hay sao? Lưu Nhân Quỹ chẳng những cóphương pháp trị thế, quân lược cũng rất có kiến giải, liên đưa hắn điềunhập tới dưới trướng của ngươi theo ngươi phụ tá, mọi sự theo ý nguyệncủa ngươi, ngươi cũng đừng nên bạc đãi hắn!

Vẻ mặt Lý Thế Dân như mỉm cười.

Có lần Đỗ Hà nói chuyện phiếm cùng Lý Thế Dân từng nói qua trong năm ngànphi kỵ do hắn thống soái còn thiếu một trưởng sử, nhưng thật không nghĩra hiện tại Lý Thế Dân lại đem một nhân vật có tài tể tướng điều tới làm phụ tá cho hắn.

Đây không phải là nhân tài không trọng dụng được đúng chỗ sao?

- Như thế nào, không hài lòng?

Lý Thế Dân mỉm cười hỏi.

- Làm sao có thể không hài lòng!

Đỗ Hà cười khổ nói:

- Chỉ là hành động nhỏ nhưng lại làm lớn mất rồi, nhạc phụ đại nhân, đừng nói với tiểu tế ngài không nhìn ra tài hoa của Lưu Nhân Quỹ. Một nhântài ưu tú như vậy lại đưa cho tiểu tế làm trưởng sử, có chút quá phíhoài!

Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ dụng ý của Lý Thế Dân vì sao làmnhư vậy, nếu như hắn là nhân vật như Lý Tĩnh hay Hầu Quân Tập, có lẽ còn nói phái tâm phúc giám thị. Nhưng hôm nay hắn chỉ bất quá là một tiểutướng trong tay thống soái năm ngàn binh mã, làm như vậy lại có ý nghĩagì? Huống chi nếu thật sự cố tình muốn giám thị, cũng sẽ không quangminh chính đại đưa tới cho mình như thế.

Lý Thế Dân cười nói:

- Liên an bài như vậy có ý định của liên, đến lúc đó ngươi sẽ biết, dùsao người đã giao cho ngươi, ngươi cứ dùng là được, xem như giúp liêntôi luyện nhân tài đi.

Hắn lộ ra vẻ cao thâm khó đoán, khiến cho người không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng hắn.

Đỗ Hà cũng không thèm để ý, dù sao việc này đối với hắn chỉ có lợi màkhông hại, có được một người có tài tể tướng làm phụ tá, hắn còn nóiđược gì, chỉ là trong đáy lòng vẫn hiếu kỳ không biết vì sao Lý Thế Dânlại bố trí như vậy mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.