Đỗ Hà dẫn sáu ngàn binh mã trong núi rừng gian nan đi về phía trước.
Sở dĩ vô danh thực sự không phải bởi vì không đáng giá được nhắc tới,ngược lại là bởi vì quá mức hiểm trở. Không dấu chân người, cho nên cũng không có ai đi tìm việc đặt danh tự cho nó.
Giờ phút này tại địa phương chưa từng có người đến lại xuất hiện tung tích vô số người, bọnhọ đều có vẻ mặt mỏi mệt nhưng thần thái sáng láng.
Vẻ mặt mỏi mệt nhưng thần thái sáng láng là hai cách nói thoạt nhìn rất mâu thuẫn, kỳ thật lại là sự thật.
Vẻ mặt mỏi mệt là vì trèo đèo lội suối, thể lực chống đỡ hết nổi, thầnthái sáng láng là bởi vì những người này đều có những đôi mắt sáng ngờihữu thần, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cương nghị cùng ý chí chiến đấu bấtkhuất.
Đỗ Hà cùng La Thông với Phòng Di Ái lập xong kế hoạch, lúc này gọi tới Khương Hành Bản, lại để cho hắn phô trương thanh thế, tựmình dẫn theo năm ngàn phi kỵ, trong khi Khương Hành Bổn dẫn một ngàntinh nhuệ chỉ đem theo ba ngày lương thực cùng hành lý nhẹ mà đi.
Từ sau khi ra khỏi Hắc Cám Lĩnh, đoàn người của Đỗ Hà chuyển hướng tây nam trèo đèo lội suối, chạy suốt ngày đêm.
Bên trong cây rừng, rừng rậm cao tới ba trượng, che khuất bầu trời, trờivừa tối toàn bộ ánh trăng cùng tinh tú đều không còn nhìn thấy, hoàntoàn tối đen, nhưng vì tranh thủ thời gian, bọn họ vẫn mò mẫm chạy tới.
Cho mãi đến ngày hôm sau tình huống nổi lên biến hóa, khí trời nổi lên thay đổi, chỉ thấy sương tuyết xen lẫn gió lạnh tựa như lông ngỗng lả tả rơi xuống, càng rơi càng lớn. Bên trong tuyết rơi đầy trời, sáu ngàn binhmã chịu đựng sương tuyết trắng xóa, vừa xuyên qua núi cao rừng rậm, theo chiến mã giẫm trên đất tuyết xào xạc hướng về phía bắc đi tới.
Đúng như Đỗ Hà đã nói, nơi này hoàn toàn không có đường đi tới, hiện tại bọn họ đi đều là đường mòn mà Phòng Di Ái mở ra.
Thần lực của Phòng Di Ái kinh người, thể lực dồi dào thật không như ngườibình thường chút nào. Tay hắn cầm lấy Lang Nha đao, trái vung phải chém, một ít cành cây bụi gai đều bị hắn chém đoạn, bọn họ chẳng khác gì mộtcon thoi xuyên toa giữa rừng rậm phá thẳng rừng mà xuyên tới, tạo ra một con đường hẹp hòi vừa đủ cho một người đi qua.
Dưới tình huốngác liệt như vậy, bọn họ dùng hai ngày thời gian mở một con đường hoàntoàn mới, xuyên qua hai ngọn núi lớn, rốt cục tới sáng sớm ngày thứ bađi tới một đầu đường mòn khác được ghi chép lại trên bản đồ, chỉ cần dọc theo đầu đường mòn này, bọn họ có thể trong tình huống thần không biếtquỷ không hay đi tới Xích Đình Cốc.
Khí trời không tốt, ngay khibọn họ vừa đến, tuyết đã ngừng, gió cũng nhỏ hơn, làm cho bọn họ khôngcòn bị tuyết ngăn trở, ở nơi này La Thông phải thay thế cho Phòng Di Ái!
Phòng Di Ái trở thành tiên phong mở đường suốt hai ngày, mặc cho hắn thể lựchơn người lúc này cũng cảm nhận được hai tay nặng tựa ngàn cân, run lênkhông thôi.
- Không có sao chứ!
Đỗ Hà đưa tay đỡ lấy Phòng Di Ái, vẻ mặt lo lắng.
Phòng Di Ái nhếch miệng cười cười, vỗ ngực nói:
- Lão đại yên tâm, cường tráng vô cùng!
Vào giữa trưa hôm đó, bọn họ đi tới đỉnh núi, giờ phút này bọn họ chỉ cầnxuống núi là có thể đi tới một khe núi ở gần Xích Đình Cốc, nhưng hiệntại thật sự không phải thời cơ để tiến công, vì không muốn đập cỏ độngrắn, bọn họ trực tiếp nghỉ ngơi ngay trên đỉnh núi.
Dàn xếp xongđội quân đã mỏi mệt không sao chịu nổi, Đỗ Hà mang theo La Thông, mượnnhờ núi rừng yểm hộ đi tới gần Xích Đình Cốc quan sát tình hình quânđịch.
Tuyết đã ngừng rơi, trên gò đất trong Xích Đình Cốc là mộtmảnh tuyết trắng. Đại doanh địch quân chia thành hai bộ phận, bảy vạnđại quân tụ tập bên trong quân doanh, đằng sau bọn hắn có gần mười vạnchiến mã đang vây trên đồng cỏ phì nhiêu. Đàn ngựa chiến tụ tập chungmột chỗ, đang nhàn nhã gặm cỏ.
Ngựa Tây Vực chịu đựng khí hậu giá lạnh rất giỏi, đối với chúng mà nói loại khí hậu hiện tại căn bản không đáng là gì.
- Trời cũng giúp ta!
Đỗ Hà nhìn địch doanh vẫn giữ nguyên không thay đổi, thấp giọng hô lên.Những ngày này điều mà hắn lo lắng nhất chính là tướng lãnh Tây ĐộtQuyết phát nóng thay đổi ý nghĩ, đem hình dáng doanh trại sửa lại, làmcho hắn phải tốn công vô ích, nhưng hiện tại xem ra là hắn quá lo lắng.
Trở lại đỉnh núi nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đến khi chạng vạng tối.
Bọn họ ăn hết toàn bộ lương khô còn lại, dưỡng đủ tinh thần, chờ đợi mệnh lệnh.
- Triệu tập toàn bộ binh sĩ có thể tác chiến!
Đỗ Hà sửa sang lại quần áo mất trật tự, vốc một nắm tuyết lau lên mặt cho tỉnh táo.
Đội ngũ tụ tập bên trong khe núi ngay sườn núi, mỗi người mỏi mệt khôngchịu nổi, đứng ngay giữa khí trời giá lạnh, dáng vóc vô cùng tiều tụy.Đỗ Hà đi tới trước mặt đám binh sĩ, hắng giọng nói:
- Trước tiênmọi người nên giữ yên lặng, phía dưới là địch doanh, nếu như chúng ta tụ cùng một chỗ gây ồn ào, xem ra chúng ta phải chết chung một chỗ, cùngnhau đến gặp Diêm Vương đưa tin thôi!
Một câu nói đùa làm mọingười đều nhếch môi cười, thần kinh đang căng thẳng cũng trở nên nhẹnhõm thả lỏng, sắc mặt không đến nỗi quá nghiêm túc như trước đó. Dướitình huống ác liệt thế này bảo trì một tâm tình bình tĩnh là vô cùngtrọng yếu.
Đỗ Hà nói tiếp:
- Các ngươi hãy nghe ta nói, ta muốn nói với mọi người chính là chúng ta đã đến mục tiêu ở phía trước,chỉ cần xuống núi thì chúng ta không cần tiếp tục bôn ba trong núi, càng không cần tiếp tục chịu đựng thời tiết lạnh giá!
Một câu nói đơn giản lại làm cho các binh sĩ thoáng bạo động. Bọn họ đều là người, dathịt cũng không phải làm bằng sắt, đi qua Mạc Hạ Duyên Tra, đi qua XíchĐình Cổ Đạo, hôm nay còn vượt qua ba ngọn núi cao, tuy cũng không có aixảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng thân thể cơ hồ đã phải chịu đựngđến cực hạn.
Cảm mạo phát sốt đều là chuyện thường ngày, còn bị đông lạnh mệt mỏi không dưới hai trăm người.
Đối với loại hoàn cảnh này trong lòng mỗi người cơ hồ đều cảm thấy thật bài xích, hiện tại nghe hắn nói như vậy mừng rỡ như điên, nếu không phảitâm tình của họ đều trải qua mài luyện, chỉ sợ tiếng hoan hô rung trờiđộng địa có thể thẳng truyền xuống dưới núi, đem người của Tây Đột Quyết dẫn dắt lên đây.
Đỗ Hà đưa tay vẫy, ý bảo bọn họ an tĩnh lại:
- Nhưng cũng đừng nên cao hứng quá sớm! Ta còn muốn nói cho mọi ngườibiết, cho dù ta không nói mọi người cũng hiểu được rõ, địch nhân dướichân núi thật sự cường đại hơn chúng ta rất nhiều! Người của bọn hắnnhiều hơn gấp chúng ta mười một lần, hơn nữa mỗi người đều được nghỉngơi dưỡng sức thật đầy đủ. Hãy nhìn lại chúng ta xem, cả đám người đềubị mệt mỏi dày vò, thể lực không bằng một nửa ngày thường!
Vừa nghe được tin tức này, tiếng hô hấp bên trong đội ngũ cũng dần dần ổn định lại, lẳng lặng lắng nghe thống soái nói tiếp:
- Bất quá chúng ta đã không còn đường để đi, lương thực đã ăn sạch sẽ,muốn quay về cũng không còn khả năng. Con đường sống duy nhất là chiếnđấu, cùng ta đánh bại bọn hắn! Ăn lương thực của bọn hắn giải quyết cơnđói, đoạt doanh trướng quần áo của bọn hắn để tránh rét!
- Chỉ một câu nói, lui là chết, liều mạng là sống!
Đỗ Hà kiên định trầm giọng nói, cánh tay huy mạnh, vận nội lực vào hai mắt quét nhìn toàn trường. Cái nhìn kia trong thời điểm này chỉ có thể dùng bốn chữ kinh hồn động phách để hình dung. Trong đôi mắt thần quang tràn đầy hiện lên vẻ tự tin cường đại, trong ánh mắt làm người cảm thấy cómột cỗ lực lượng khiến người tâm phục khẩu phục, làm cho lòng người camtâm tình nguyện nghe theo sự điều khiển chỉ huy của hắn.
Một chibộ đội cường đại, chỗ mấu chốt chính là lực ngưng tụ như thế nào. Lựcngưng tụ của đội ngũ được thành lập trình độ rất lớn chính là được thành lập trên cơ sở binh sĩ tín ngưỡng tướng lãnh ra sao. Một câu nói củatướng lãnh xuất sắc, một ánh mắt có thể làm một binh sĩ nảy sinh dũngkhí thật lớn lao. Tướng lãnh nếu có thể biểu hiện ra được khí phách giải quyết được hết thảy khó khăn, chính là động lực tinh thần cho quân sĩ.
Đỗ Hà vốn đã rất được quân tâm, dọc theo đường đi tương trợ lẫn nhau, biểu hiện của hắn làm toàn bộ binh sĩ đều vô cùng kính phục.
Giờ phút này trên người hắn lộ ra dũng khí tin tưởng, hoàn toàn trở thành động lực cho binh sĩ tiếp tục tiến tới phía trước.
Cuối cùng ta muốn nói cho các ngươi nghe một tin tức tốt, cho dù tình thếcủa chúng ta thật ác liệt, nhưng Đỗ Hà này có mười phần nắm chắc sẽ thủthắng. Có mười phần nắm chắc có thể đánh bại bọn hắn! Mọi người chỉ cầntin tưởng ta, nghe mệnh lệnh của ta liều mạng chiến đấu, ngày mai đúngvào lúc này, chúng ta có thể tụ cùng một chỗ nhấm nháp thành quả thắnglợi!
- Xuất!
Dưới hiệu lệnh của Đỗ Hà, sáu ngàn quân tốt hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi thẳng xuống núi.
Ngay khi bọn họ đi xuống tới chân núi, vừa lúc bầu trời cũng đã tối đen.
Đỗ Hà triệu tập La Thông, Phòng Di Ái, Vương Đức
Chính.
- Hôm nay chúng ta xem như đã hết sạch toàn bộ lương thực, hiện tại chỉcòn được ăn cả ngã về không. Chỉ có thể dùng gần mười vạn con ngựa kialàm tiên phong, một lần hành động phá hủy quân doanh địch quân mới làđường ra duy nhất. La Thông, ngươi lĩnh hai ngàn người đi vòng qua bênphải chuồng ngựa; Vương Đức Chính, ngươi dẫn hai ngàn người đi vòng quabên trái; Di Ái, theo ta tấn công vào chính diện!
Thắng bại có khác, giống như chơi cờ, chỉ một bước đi liền thấy rõ chênh lệch.
Mưu trí của Trương Hùng có thể xem là tuấn kiệt đương thời, nhưng hắn lạiđánh giá thấp khả năng tưởng tượng thiên mã hành không của Đỗ Hà trongphương diện chiến thuật cùng khả năng nắm giữ chiến cơ.
Tựa nhưlời nói của La Thông, Trương Hùng không hề phạm phải sai lầm. Mọi hànhđộng của hắn đều thật hợp tình hợp lý, đã thể hiện nguyên vẹn sự cơ trícủa hắn. Nhưng không phạm sai lầm cũng không có nghĩa không có sơ hở.Gần mười vạn chiến mã an bài sau quân doanh chính là sơ hở lớn nhất,cũng là mấu chốt quyết định thắng bại.
Khi bọn họ âm thầm tiếntới bốn phía quanh chuồng ngựa, căn cứ theo trận hình tam giác do Đỗ Hàbố trí, triển khai vây quanh phân nửa chuồng ngựa.
- Sát!
Sáu ngàn binh mã bỗng nhiên cùng hét to, ngay sau đó y theo kế hoạch chianhau phóng tới mục tiêu, thanh thế chẳng khác gì dời non lấp bể! Chỉ một thoáng bầu không khí yên tĩnh trong đêm đen tựa như thủy tinh bị trọngkích, hoàn toàn nát bấy.
Chuồng ngựa không phải không có ngườitrấn thủ, nhưng chỉ khoảng một ngàn tám trăm người mà thôi. Bọn hắn cònđang ngồi hoặc đang đứng ngay cửa quân doanh nói chuyện phiếm.
Vừa nghe được thanh âm tiếng hét như trời sụp đất lở, cả kinh ngây người ra tại chỗ. Còn chưa kịp phản ứng đã bị tên nỏ dày đặc bắn tới, bọn hắnlàm sao tưởng tượng được binh mã của Đỗ Hà giống như từ trên trời giángxuống, vội vàng muốn chống cự, binh khí còn chưa kịp rút ra đã bị Đườngquân xông tới giết chết.
Đỗ Hà chỉ huy hai ngàn người như langnhư hổ xông vào chuồng ngựa, ngay lập tức trăm trường mâu thủ xếp thànhtrận hình dày đặc ở trước nhất, giống như đàn trâu đực phát cuồng đâmthẳng gai nhọn ra phía trước, ngăn cản địch nhân xông ra, ngay lập tứcliền bị trúng bảy tám trường mâu ngã lên mặt đất.
Trước khi đếnĐỗ Hà đã phân phối đuốc lửa cho bọn họ, hơn nữa liên tục dặn dò phảimang theo trong người, không thể đánh rơi, ngay trong tích tắc họ nhảyvào chuồng ngựa, sáu ngàn bó đuốc cơ hồ cùng một thời gian lập tức bốccháy, ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm.
Bọn họ phân tán mà hànhđộng, chỉ làm một việc chính là thiêu đốt chiến mã, trong chớp mắt hỏadiễm lan tràn, khói đặc phóng đầy trời.
Từng thớt chiến mã trên người bắt lửa, thiêu đốt lẫn nhau, ngay lập tức gần mười vạn chiến mã điên cuồng lao nhanh.
Đàn chiến mã gào thét kinh hoàng, sự sợ hãi đã làm chúng trở nên điên cuồng.
Đối mặt lửa cháy khắp ba phía cuồng bạo, đàn ngựa chiến đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết hướng theo một chỗ không có ánh lửa cuồng bôn!
Phương hướng kia chính là… quân doanh của bảy vạn quân Tây Đột Quyết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]