Mục đích của Đỗ Hà là vì chiêu mộ Thác Bạt Vô Song mà đến, sau khi gặpđược Mãnh nhi, ý niệm này càng thêm mãnh liệt. Không nói tới Thác Bạt Vô Song gặp được nguy hiểm liền biểu hiện ra vẻ tỉnh táo trấn định cùngmột thân võ kỹ cao cường, mặc dù chỉ nhờ vào thủ đoạn thuần ưng của hắncũng đã đáng giá cho Đỗ Hà đi tới nơi này. Nhưng hắn biết Thác Bạt VôSong một mình ở lại tại sa hải, trong đó tất nhiên phải có nguyên do,cho nên mới có câu hỏi vừa rồi, muốn từ căn bản giải quyết vấn đề, sauđó mới khuyên hắn theo mình rời khỏi đại sa hải.
Hôm nay ngheđược nguyên nhân, trong đáy lòng hắn ẩn ẩn rung động. Không thể tưởngđược một mình Thác Bạt Vô Song ở lại đại sa hải sống một mình hơn mườihai năm chỉ vì một chữ tình. Thật không biết qua suốt bốn ngàn ba trămngày kia, hắn một mình làm sao trôi qua những tháng ngày tịch mịch nhưthế.
- Ta cũng không nghĩ thời gian làm suy giảm sự ràng buộc cảm tình giữa ngươi cùng phu nhân của ngươi, ngược lại nghĩ hôm nay ngươicó được giác ngộ như vậy chính là chứng minh tốt nhất ngươi quên khôngđược tình cảm với phu nhân của mình. Thời gian có thể làm phai nhạt hếtthảy, cho dù là cảm tình, thân tình nhưng không cách nào xóa diệt hết sự thật. Xóa diệt không được ngươi đã vì nàng mà cam tâm tình nguyện sốngmột mình tại đại sa hải, cùng nàng làm bạn hơn mười hai năm. Miệng vếtthương đã lành rồi, vết sẹo vẫn còn đó. Đã hết đau chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2151448/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.