🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Tuyết Nhạn vừa vui mừng vừa hiếu kỳ, bí tịch dịch dung, lại dược vật, còn có thuật biến đổi âm thanh … những đồ vật này đối với nàng đúng làthiên kỳ bách quái, vì vậy trong lúc rảnh rỗi nàng cũng xem qua, còn tập luyện đùa chơi.

Nàng khéo tay, thiên phú về môn dịch dung nàylại thật xuất chúng hiếm thấy. Không được ai chỉ điểm, chỉ nương theoghi chép trong sách cùng tự mình suy nghĩ cũng giúp cho nàng trong vòngnửa năm học xong thuật dịch dung này, hơn nữa còn sử dụng rất tốt.

Nàng hào hứng không ngừng thay đổi dung mạo, sau khi học được cả thuật thayđổi âm thanh, càng thêm lợi hại. Thường thường cải trang thành dung mạocủa Lý Đạo Tông gạt người trong nhà, Lý Đạo Tông có chút tham tài, thân ở địa vị cao thường thường thích chiếm ít tiện nghi, thu lấy chút ân huệnhỏ bỏ vào túi riêng. Lý Tuyết Nhạn nhìn không quen, giả trang bộ dángcủa Lý Đạo Tông ra lệnh quản gia đem toàn bộ của hối lộ quang minh chính đại trả trở về khiến cho mọi người đều biết.

Toàn bộ những người tặng lễ bị mất hết mặt mũi, Lý Đạo Tông lại chiếm được mỹ danh liêmkhiết. Từ đó trở đi cũng không còn ai dám tặng lễ cho Lý Đạo Tông.

Sự việc quấy tới mức Lý Đạo Tông không hiểu chuyện gì xảy ra, giận dữ gọiquản gia tới khiển trách. Nhưng đương sơ khi Lý Tuyết Nhạn giả dạng LýĐạo Tông, từng gọi toàn bộ quản sự triệu tập tới hạ lệnh trước mặt mọingười, cả một Quận Vương phủ lớn như vậy có hơn mười vị quản sự, một mực khẳng định là do chính miệng Lý Đạo Tông ra lệnh, bọn họ chỉ phụng lệnh mà làm.

Lý Đạo Tông trở nên mơ hồ, còn tưởng rằng nhà có quỷ,không còn dám đề cập tới việc này, từ đó cũng không dám tiếp tục thammón lợi nhỏ.

Lý Tuyết Nhạn cũng hiểu rõ Đỗ Hà, biết được hôm nayhắn sẽ đến thăm mình, cũng muốn làm cho hắn chấn động. Vì vậy dịch dungtrêu chọc hắn, từ lúc sáng sớm nàng đã xua đuổi nha đầu tỳ nữ, ở yêntrong phủ đệ chờ Đỗ Hà đến.

Nghe nói Đỗ Hà đã đến, nàng liền dịch dung mình thành Thanh Mai, thấy hắn không nhận ra mình, tận đáy lòngcảm thấy có chút bực bội.

Tâm tư của thiếu nữ cũng thật sự khóhiểu, làm nhiều trò như vậy chỉ là vì không muốn bị Đỗ Hà nhận ra, hiệntại khi Đỗ Hà nhìn không ra lại cảm thấy không vui, cho rằng Đỗ Hà không để nàng vào trong lòng mình, vì vậy mới không nhận ra nàng. Vì thế nàng lại thay đổi thành bộ dáng của Trường Nhạc ý định chọc ghẹo Đỗ Hà mộttrận.

Nhưng nàng không tưởng được Đỗ Hà lại xem nàng là TrườngNhạc ôm vào lòng còn tùy ý khinh bạc. Lúc ấy làm nàng xấu hổ đến muốnchết, mặc dù cuối cùng cả thân thể lẫn tâm hồn nàng cũng sẽ thuộc vềhắn, nhưng dù sao nàng cũng sống trong thời phong kiến, không phải thiếu nữ hiện đại, luôn có lòng rụt rè thẹn thùng, huống chi trong đáy lòngnàng lại nghĩ Đỗ Hà hoàn toàn xem nàng là Trường Nhạc.

Lòng dạ thiếu nữ trăm chuyển, vì vậy làm sao mà chịu đựng được.

Nhưng như vậy còn chưa xong, Đỗ Hà lại nói câu “đây là hương vị của bảo bốiTuyết Nhạn”, ngay lập tức khiến cho nàng minh bạch được Đỗ Hà đã sớmnhận ra được nàng nên mới cố tình khiêu khích, tâm tình lại thay đổi,cảm thấy Đỗ Hà khi dễ nàng, vẻ mặt liền chuyển thành phẫn hận.

Đỗ Hà thấy nàng không đáp lời, miệng vểnh lên, lại ôm nàng vào lòng, không quản tới việc nàng đang giãy dụa, thấp giọng nói:

- Bởi vì chiến sự xảy ra bất thình lình nên hôn sự của chúng ta phải kéodài lâu như vậy. Hôm nay chiến thắng trở về, có phải nên đem việc nàyhoàn thành hay không?

Lý Tuyết Nhạn còn đang tràn ngập bất mãn,nghe xong lời này liền biến mất vô tung, trong mắt hiện lên tia xấu hổ,ngại ngùng cúi thấp đầu xuống:

- Việc này huynh phải hỏi cha muội, sao muội quyết định được?

Đỗ Hà cười ha ha:

- Vậy thì tốt, ngày mai ta sẽ cho bà mai đến cầu thân!

Lý Tuyết Nhạn cũng không nói chuyện, trong nội tâm tràn đầy hạnh phúc.

Dỗ dành Lý Tuyết Nhạn, Đỗ Hà lại hỏi về chuyện dịch dung. Lý Tuyết Nhạntrợn mắt trừng hắn, cũng kể lại mọi chuyện, nhưng khi nói tới Lý DậtPhong lại nói thành Lý Phong.

Nguyên lai lần đầu tiên khi nàngnhìn thấy gương mặt xấu xí ghê tởm của Thi Ngọc Hoa đã vô cùng hoảng sợ. Mà lúc đó Thi Ngọc Hoa gọi Lý Dật Phong lại đang giận dữ, câu nói thậtnhanh, hơn nữa hắn là người Tứ Xuyên, khẩu âm thật khó nghe rõ, tên LýDật Phong lại bị nàng nghe thành Lý Phong.

Lý Tuyết Nhạn chỉ lolắng cho an nguy của mình nên không đem lực chú ý lên câu chuyện của hai người kia, vì vậy nghe không rõ tên của họ.

Đỗ Hà vốn không biết Lý Dật Phong, giờ phút này nghe được cũng thản nhiên, nhưng khi ngheđược chuyện ác mà Thi Ngọc Hoa đã làm, đáy lòng khẽ động, chợt nhớ lạimột chuyện trên đường đã từng gặp được.

Chuyện xảy ra tại Unghuyện, có một gia đình phú hào địa phương tổ chức tang lễ, người qua đời là một vị phu nhân chưa đầy ba mươi tuổi. Theo người qua đường nói vịphu nhân kia nổi danh mỹ nữ, được công nhận là đệ nhất mỹ nhân tại địaphương, còn là tiểu thư khuê các hiền lương thục đức, lại không biếtnguyên do vì sao phải nhảy xuống giếng tự vận.

Đây vốn là chuyệngia đình người ta, Đỗ Hà cũng không có hứng thú nghe ngóng, chỉ cảm thấy chuyện này kỳ lạ nên vẫn còn ấn tượng.

Nghe nói trước một ngàyvị phu nhân kia tự vận, trượng phu của nàng bị người đánh ngất xỉu tróitrong một ngôi miếu đổ nát trên núi, thẳng đến ngày hôm sau có tiều phulên đốn củi phát hiện mới được cứu về. Nhưng khi vị trượng phu bị tróitrên núi, ở nhà cả vị phu nhân lẫn người hầu đều thấy trượng phu củanàng say khướt xuất hiện trong phủ, say đến mức không nhận ra được đường đi.

Đỗ Hà cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn không nghĩ ra mấuchốt bên trong. Hôm nay nghe Lý Tuyết Nhạn nói như vậy nhớ lại câuchuyện kia, liền hiểu rõ toàn bộ.

Vị phu nhân kia không có khảnăng vô cớ tự sát, trượng phu của nàng cũng không khả năng vô duyên vôcớ bị người đánh xỉu trói trên núi, càng không có khả năng phân thân.Tám chín phần mười là Thi Ngọc Hoa trước tiên bắt trói chồng nàng, sauđó lợi dụng thuật dịch dung cải trang thành chồng nàng giả say rượu sauđó dụ nàng lên giường.

Sau khi chuyện xảy ra phu nhân phát hiệnngười ngủ bên cạnh mình đêm qua không phải chồng mình, bị tư tưởng phong kiến lẫn đạo đức khiến nàng nghĩ quẫn, nhảy xuống giếng tự sát.

Hắn vừa nghĩ thông suốt, trong mắt nhịn không được tràn đầy sát cơ.

Với khả năng sinh sản ở thời cổ đại, cho dù là thái bình thịnh thế cũngtránh không được tình trạng có một ít người nghèo khó không cách nàosinh tồn. Cho nên đối với một ít chuyện hãm hại lừa gạt trộm cắp, chỉcần không quá phận Đỗ Hà đều tận lực khoan dung đối đãi. Nhưng đối vớinhững kẻ gian dâm, hắn lại hận ý mãnh liệt. Ở trong mắt hắn, những kẻnày chẳng khác gì là súc sinh. Bọn hắn có sức lực khả năng, lại làm rachuyện còn thua cả cầm thú. Cho nên nếu gặp phải bọn người này, bất luận thời cổ đại hay hiện đại đều sẽ bị Đỗ Hà cho bọn hắn trả giá thê thảmđau đớn. Nhẹ thì chết, nặng thì chặt một chân, thiến đứt, lại phơi trước mặt công chúng. Đối với loại súc sinh kia, căn bản không cần cho bọnhắn cơ hội hối cải làm người, bởi vì loại người như vậy cũng không cáchnào sửa đổi.

Lần đầu tiên Đỗ Hà giết người ở kiếp trước, là một tên tội phạm cưỡng hiếp.

Vì vậy hiện tại khi hắn nghĩ tới hành vi của Thi Ngọc Hoa, liền không nhịn được sát ý dấy lên tận đáy lòng.

Nhưng lại nghĩ tới lời đối thoại của Thi Ngọc Hoa cùng Lý Phong gì đó, Đỗ Hàcũng sinh ra chút hảo cảm đối với Lý Phong kia. Chuyện gì xảy ra Đỗ Hàcòn chưa biết, nhưng có thể tưởng tượng được Lý Phong đã lợi dụng thủđoạn nào đó phá hủy dung mạo Thi Ngọc Hoa, làm cho khuôn mặt hắn trở nên gồ ghề xấu xí không chịu nổi.

Tuy không biết vì sao Lý Phongkhông giết Thi Ngọc Hoa, nhưng đời này Thi Ngọc Hoa cũng đừng mong tiếptục dùng thuật dịch dung đi hại người. Mặc dù bổn sự dịch dung của hắngiỏi đến thế nào, nhưng không khả năng có thể sử dụng được trên mộtkhuôn mặt lồi lõm gồ ghề. Chẳng hạn như ở thời hiện đại, dù chuyên giathẩm mỹ giỏi thế nào cũng không thể đem một người có khuôn mặt của PhùDung tỷ biến thành thiên nga xinh đẹp.

Lý Tuyết Nhạn nhìn thấy thần sắc dị thường của Đỗ Hà, cũng ngừng lời kỳ quái nhìn hắn.

Đỗ Hà cười cười, không muốn nói cho Lý Tuyết Nhạn nghe những chuyện hiểm ác trên giang hồ, vì vậy lại nhắc nàng kể tiếp.

Lý Tuyết Nhạn kể xong mọi chuyện, nói:

- Tiểu Hồng là quà sinh nhật mà cha muội tặng cho muội ba năm trước, theo muội đã ba năm, lại bị tên dâm tặc quái dị kia cưỡi đi, làm muội đaulòng một trận, không nghĩ ra chỉ qua mấy ngày nó lại quay trở về, cònmang về trò chơi vui như vậy.

Đỗ Hà thoáng trầm ngâm, suy nghĩ hết thảy mọi chuyện đã xảy ra.

Tiểu Hồng mà Lý Tuyết Nhạn kể hắn cũng biết đến. Đó là một con ngựa Mông Cổthượng đẳng, tứ chi kiên cố hữu lực, thân thể tráng kiện, chịu được vấtvả, không sợ rét lạnh, có thể thích ứng canh tác, sinh mệnh lực rấtmạnh, có thể sinh tồn trong điều kiện gian khổ cùng tính thích ứng mạnhmẽ, tuổi thọ cùng lực bền bỉ cũng thật lâu dài. Loại ngựa này am hiểunhất là đi

đường xa, trong lịch sử người Mông Cổ nhờ vào loại ngựa này mà chinh phục gần nửa thế giới.

Thi Ngọc Hoa ngẫu nhiên đạt được loại thần câu như vậy tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, đem nó xem là tọa kỵ tránh né Lý Phong truy kích, đặt mộtít dụng cụ của mình trên ngựa, có lẽ bị Lý Phong đuổi kịp, có lẽ là gặpphải nguy hiểm nào khác.

Thi Ngọc Hoa phải tách khỏi Tiểu Hồng, còn chưa kịp lấy đi dụng cụ đặt trên lưng ngựa, cũng không kịp buộc Tiểu Hồng giữ lại.

Tiểu Hồng tuy còn chưa đạt tới mức là thần câu thông linh, nhưng đã có tậptính nhận chủ. Bị Thi Ngọc Hoa khống chế nó không thể không nghe lời,nhưng vừa rời khỏi khống chế tự nhiên sẽ quay về nơi nó đã sinh sống, vì vậy bí tịch cùng tài liệu dịch dung của Thi Ngọc Hoa đương nhiên đềutrở thành tiện nghi cho Lý Tuyết Nhạn.

Tình huống này Đỗ Hà cũng không biết rõ, nhưng hẳn cũng là tám chín phần mười, hắn cười thầm Lý Tuyết Nhạn đúng là tốt số!

Hắn cố tình khảo nghiệm kỹ thuật của Lý Tuyết Nhạn, nói:

- Chính muội tự cải trang cho mình làm cho ta cảm thấy thật sự thần kỳrồi, nhưng không biết muội có thể cải trang trên mặt người khác haykhông!

Lúc hắn nói ra lời này, vẻ mặt hoài nghi, trong giọng nói tràn đầy vẻ không tín nhiệm đối với kỹ thuật của Lý Tuyết Nhạn.

Lý Tuyết Nhạn giống như bị người giẫm trúng đuôi, nhảy dựng lên:

- Tại sao không được, huynh đi theo muội, muội làm cho huynh xem!

Nàng không phải không biết Đỗ Hà cố ý khích tướng, nhưng không dễ dàng tha thứ ái lang xem nhẹ mình như thế.

Nàng banh cứng khuôn mặt, không nói thêm một lời lôi kéo Đỗ Hà đi vào phòng mình.

Khuê phòng của nữ nhân khác hẳn với nam nhân, toàn là màu hồng phấn, bố tríthật tỉ mỉ tinh xảo, khắp nơi đều tràn đầy vẻ nữ tính, dùng mũi ngửi nhẹ toàn là hương thủy tiên nhàn nhạt. Khuyết điểm duy nhất chính là góctây bắc đặt một bình phong, bày thật không chút hợp lý phá hủy hoàn toàn bố cục trong phòng.

Sắc mặt Lý Tuyết Nhạn ửng đỏ, đây là lần đầu tiên nàng đưa nam tử vào khuê phòng của mình, tuy hắn là vị hôn phu,nhưng dù sao cũng khó tránh khỏi cảm giác tâm thần bất định.

Nhưng khi nghĩ tới biểu hiện không tín nhiệm vừa rồi của Đỗ Hà, vẻ mặt nàngliền khó chịu bất chấp hết thảy kéo hắn đi tới chỗ bình phong.

Sau bình phong là một bàn nhỏ, trên mặt bàn đặt đủ loại đồ vật kỳ quái,cùng những bình thuốc nho nhỏ. Góc bên phải phía trên đặt một quyển sách cổ, đã có chút ố vàng, không phải làm từ giấy mà là vải đay tạo thànhsách, không biết đã được bao nhiêu năm.

Hiện tại Đỗ Hà mới hiểu được vì sao đặt bình phong ở nơi này.

- Huynh chờ một chút, muội làm cho huynh xem!

Lý Tuyết Nhạn hiêu trương nói:

- Đúng rồi, huynh còn chưa nói cho muội biết huynh muốn cải trang thành người nào?

- La Thông đi!

Đỗ Hà thuận miệng gọi ra tên của La Thông, La Thông dù sao nhìn thật tuấn tú, hẳn là thật khó khăn.

- Được!

Lý Tuyết Nhạn đáp ứng, nàng vừa đưa lưng về phía Đỗ Hà, nhưng ánh mắt đãlướt qua cổ hắn, đương nhiên điểm này Đỗ Hà cũng không phát giác.

- Đây là bí tịch dịch dung sao?

Đỗ Hà đưa tay cầm lên bản bí tịch.

Lý Tuyết Nhạn cũng không biết bí tịch là bảo bối, huống chi người lấy làĐỗ Hà nên nàng cũng không ngăn cản, chỉ ở một bên chuyên tâm làm việc,trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.

Đỗ Hà mở ra bản bí tịch, phát hiệnthuật dịch dung ghi chép bên trong khác hẳn với những gì hắn biết, cũngkhông phải dùng mặt nạ chế tác thành mà là dùng bột trân châu, bột sanhô, dương chi, nhựa cây cùng mười chín loại đồ vật hiếm thấy. Sau đógiống như nhồi bột mì, đem toàn bộ tài liệu hỗn hợp chung một chỗ hoànthành một lớp mặt nạ mỏng như cánh ve. Cuối cùng dùng đủ loại tài liệuvẽ lên bộ dáng của người định cải trang, dán lên trên mặt.

Lớpmặt nạ này màu sắc như da người, dán lên mặt chẳng khác gì là da thịt,chỉ ngụy trang một chút ở bìa mặt nạ sẽ nhìn không ra, hơn nữa nhiệt độcao, chịu được đông cứng lẫn tẩy rửa. Lớp da này nếu dán lên mặt, khôngdùng thuốc đặc chế tẩy trừ dù là người cải trang cũng đừng mong dễ dàngtháo xuống.

Nói chuyện có vẻ vô cùng kỳ diệu, cũng không biết sự thật thế nào!

Hắn vừa lật sách vừa nói thầm, lật đến cuối cùng không còn ghi chép thuậtdịch dung mà là một loại thuật biến âm cao minh, có thể làm cho ngườitùy tâm sở dục biến đổi âm thanh của mình.

Đôi mắt Đỗ Hà sángngời, hắn khẽ cười, thuật dịch dung này cũng không làm cho hắn hứng thú, nhưng thuật biến âm lại là thứ tốt, đáng giá học tập. Nhìn thấy LýTuyết Nhạn vẫn đang bận rộn, trong lúc rảnh rỗi hắn cũng căn cứ theo ghi chép trong sách luyện tập qua.

Theo thanh âm không ngừng biến hóa, hứng thú càng ngày càng cao, trong lúc bất tri bất giác đã trôi qua một canh giờ.

Đối với thuật biến âm Đỗ Hà cũng đã nắm được chút căn bản, thời gian trôiqua hắn đã có thể dùng thanh âm của Phòng Di Ái, La Thông, Đỗ Như Hối,Đỗ Cấu … những người thân thuộc với hắn nhất. Về phần thanh âm củaTrường Nhạc hắn cũng thử qua, chỉ là có chút không giống ai, thanh âmcủa nữ nhân cùng nam nhân luôn có khác biệt, Đỗ Hà còn chưa có cách nàotự nhiên khống chế.

Ngay khi Đỗ Hà còn đang đắm chìm trong việc luyện tập thuật biến âm, thình lình nghe bên cạnh truyền qua tiếng cười:

- Đại công cáo thành!

Lý Tuyết Nhạn tựa hồ đã hoàn thành kiệt tác của nàng, vỗ tay cười vang.

Đỗ Hà bỏ bí tịch xuống, vừa cười vừa nói:

- Cho ta xem xem!

- Ngoan ngoãn ngồi xuống đã, bây giờ nhìn không ra đâu, phải dán lên mặt mới có thể biểu hiện được hiệu quả!

Vẻ mặt Lý Tuyết Nhạn cười quái dị đẩy Đỗ Hà ngồi xuống ghế.

Đỗ Hà nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Tuyết Nhạn, đáy lòng cảm thấy có chút khó tin, tâm thần bất an:

- Muội không giở trò quỷ quái gì đi?

Nếu luận về tính tinh quái, tuy Lý Tuyết Nhạn còn kém hơn Cao Dương công chúa, nhưng cũng thuộc hàng nhân vật tông sư.

Lý Tuyết Nhạn nói:

- Ở đây không có người khác, công phu của huynh còn giỏi hơn muội, muội có thể làm gì đây? Làm quái quỷ gì chứ?

Mặc dù Đỗ Hà có chút lo lắng, nhưng muốn tự nếm thử kỳ hiệu của thuật dịchdung một chút nên đành trung thực ngồi xuống nghe theo chỉ huy của nàng!

- Ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại! Đúng đúng, không nên cử động, cứ như vậy đi!

Đỗ Hà ngẩng mặt lên, tùy ý cho Lý Tuyết Nhạn làm gì thì làm trên mặt mình, đôi mắt nhắm lại không nhìn thấy gì, nhưng cảm nhận được có đồ vật hơimỏng lành lạnh dán lên trên mặt.

Sau đó một đôi tay nhỏ bé non mềm nhẹ vỗ về lên mặt hắn, không ngừng loay hoay.

Da thịt tiếp xúc, mặc dù Đỗ Hà đang đeo mặt nạ nhưng vẫn cảm nhận được đôi tay của Lý Tuyết Nhạn truyền qua một tia ấm áp.

Thời gian trôi qua, đột nhiên bàn tay dán trên mặt hắn chợt run run, Lý Tuyết Nhạn nhịn không được “xuy” một tiếng bật cười.

Vừa bật cười thành tiếng nàng cũng không tiếp tục nhịn được nữa, liền cười khanh khách.

Nghe tiếng cười của nàng, trong lòng Đỗ Hà biết không ổn, vội mở mắt khôngđể ý tới Lý Tuyết Nhạn đang cười vang, lấy gương đồng đưa tới trước mặt.

- Mặt của ta a!

Vừa nhìn vào, suýt nữa hù dọa Đỗ Hà ngất xỉu, trong gương đồng cũng khôngphải là La Thông anh tuấn, mà so với Phù Dung tỷ càng thêm đáng sợ,chính là tiểu nữ nhi Trình Phỉ Thúy của Trình Giảo Kim.

Khuôn mặt tròn trịa, mập mạp ục ịch, đôi mắt ti hí béo tròn, còn có nốt ruồi mỹnhân đen sẫm ngay khóe miệng to tướng, trong gương đồng hiện rõ thânphận thật rõ ràng.

Đỗ Hà vội vàng dùng tay tháo mặt nạ xuống,muốn lấy mặt nạ mang khuôn mặt khủng bố kia xé đi, nhưng bất luận hắnlàm sao cũng không thể tháo ra lớp da dán trên mặt mình. Nhất thời nhớtới ghi chép bên trong bí tịch, vội vàng tìm dược thủy trên bàn, bỗngnhiên phát hiện đôi tay Lý Tuyết Nhạn rụt rụt giấu diếm sau lưng, trongtay tựa hồ đang che giấu thứ gì đó, không nói một lời lập tức xuất ralong trảo thủ chộp thẳng tới hai gò núi trước ngực nàng.

Lý Tuyết Nhạn lại càng hoảng sợ, vội vàng vươn tay ra che lại.

Ngón tay Đỗ Hà bắn vào khuỷu tay Lý Tuyết Nhạn, ngay lập tức nàng theo bảnnăng buông lỏng tay, bình thuốc trong tay nàng liền rơi xuống đất.

Đỗ Hà đưa tay đón lấy, dùng dược thủy trong bình tháo ra mặt nạ, tiện tay ném xuống cả giận nói:

- Nhìn muội làm chuyện gì kia!

Vẻ mặt Lý Tuyết Nhạn tự đắc:

- Ai kêu huynh xem thường muội làm chi, tướng mạo của La Thông không cóchút tính khiêu chiến, đem huynh biến thành Trình Phỉ Thúy càng thêmchứng minh kỹ thuật của muội đó thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.