Đỗ Hà ngầm liếc Lý Thế Dân, thấy biểu tình hắn khó lường nên ngần ngừ. Lý Thế Dân lại càng cáu giận:
- Đoán cái gì? Trẫm thấy tiểu tử ngươi ngày càng lớn mật. Chuyện của Đại Đường ta không phải để cho ngươi vu cáo.
Đỗ Hà thấy Lý Thế Dân ra vẻ giận dữ nhưng trong mắt lại ẩn ẩn có chút vuivẻ, đột nhiên minh bạch, vị hoàng đế trước mặt chưa chắc không phảikhông biết gì, cũng ủy khuất hét lớn:
- Oan uổng. Nhạc phụ đạinhân, tiểu tế còn oan hơn cả Đậu Nga. Oan đến nỗi ngày hè đổ tuyết,tháng sáu sương bay, thiên địa biến sắc.
Đậu Nga là vào Nguyêntriều, vào Sơ Đường thì thậm chí còn chưa có cả bà ngoại của nàng, LýThế Dân đầu tiên dĩ nhiên không hiểu nên ngớ ra, nghe mấy câu sau mớiminh bạch, không nhịn được cười mắng:
- Còn là thiên địa biến sắc, đừng đứng đó ba hoa nữa. Nói đi, ngươi đoán ra sao?
Đỗ Hà nhếch miệng nói:
- Trưởng Tôn Thuận Đức dùng thủ đoạn hạ lưu đối phó bộ hạ của ta, chẳngphải là làm nhục ta sao? Ta không thể nhịn được cơn tức này, chỉ làkhông có chứng cớ mà thôi. Cho nên bề ngoài ta trấn an Trưởng Tôn ThuậnĐức, sau lưng có ý tìm chứng cứ rõ ràng. Chỉ là sự tình không như ý, tất cả căn cứ chính xác đều bị người cho xóa đi rồi. Xóa đi còn không nói, còn bố trí bẫy rập để cắn lại ta một ngụm. Nhạc phụ đại nhân, chắcngươi biết năng lực của Trưởng Tôn Thuận Đức, sao có thể trong nửa canhgiờ bố cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2151400/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.