Lý Thừa Càn cũng không kế thừa được tính cách biết nghe can gián như LýThế Dân, dù Trưởng Tôn Vô Kỵ lần này tận tình khuyên bảo nhưng trong mắt hắn xem ra là mềm yếu, nâng cao người khác mà tự diệt uy phong củamình, còn cho rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ bởi vì thua trong tay Đỗ Hà, bị phạt cấm đoán ba năm nên đâm ra sợ hãi, trong lòng thầm giễu cợt. Chỉ làTrưởng Tôn Vô Kỵ là người mấu chốt trong việc hắn kế vị nên thấy khẩncầu như thế cũng không thể cự tuyệt, chỉ nói:
- Cô đã minh bạch! Sau này sẽ tận lực tránh hắn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng biết Lý Thừa Càn phần nhiều nói cho qua chuyện nhưng cũng không tiện nhắc thêm, chỉ có thể nói:
- Trong [sử ký] có một câu nói hay! Quân tử báo thù, mười năm không muộn, chỉ cần Thái tử ngày sau đăng cơ trở thành hoàng đế Đại Đường, chẳngphải đối phó Đỗ Hà dễ như trở bàn tay? Bệ Hạ muốn nhìn thấy một thái tửcó thể xử lý quốc sự, cơ trí hiền đức mà không phải là một thái tử lụcđục với thần tử, không để ý lợi ích của Đại Đường. Chỉ cần Thái tử cóthể làm được điểm ấy, có Hoàng hậu nương nương bên cạnh, Bệ Hạ sẽ khôngcó ý phế bỏ.
Đây là chuyện Lý Thừa Càn quan tâm nhất, hắn đã làquốc trữ, chỉ cần Lý Thế Dân không phế hắn, tương lai hắn sẽ là quânvương Đại Đường, nghe Trưởng Tôn Vô Kỵ nói có lý, cũng không khỏi gậtđầu tán đồng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười mãn ý, lại khuyên bảo:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2151370/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.