Đỗ Hà biết Lý Thế Dân bảo mình ở lại uống rượu chắc chắn có dụng tâmnhưng cũng không ngờ chuyện nghiêm trọng như thế, thoáng giật mình liềnbiết lời kế tiếp của Lý Thế Dân tám chín phần mười là liên quan đến dưnghiệt của Lý Kiến Thành.
Năm đó hắn một lần hành động phá hủyhang ổ dư nghiệt của Lý Kiến Thành ở Trường An, sau đó lại biết nhân vật mấu chốt sau màn may mắn đã tránh được một kiếp, cũng biệt vô âm tín.Căn cứ theo phỏng đoán của Đỗ Hà thì sào huyệt của bọn chúng tại phươngnam, chỉ là không có căn cứ xác thực.
Việc này về sau tạm lắng,Đỗ Hà vẫn kỳ quái Lý Thế Dân vì cái gì không có hành động, hôm nay nghehắn nói vậy lập tức biết Lý Thế Dân chuẩn bị động thủ, cũng chỉ có việcnày mới liên quan tới an nguy Đại Đường, liền nói:
- Nghĩa bất dung từ!
Quả nhiên, Lý Thế Dân sau đó hỏi chuyện dư nghiệt Lý Kiến Thành:
- Hiền tế còn nhớ suy đoán của ngươi về dư nghiệt Tức Vương?
Đỗ Hà thấy hắn nhắc lại chuyện xưa, gật đầu nói:
- Nhớ rõ, là tiểu tế căn cứ chất vải từ Bát tàm ti mà suy đoán, chẳng lẽ là đúng?
Lý Thế Dân nói:
- Không sai, phía nam xác thực không bình tĩnh. Đám người ngươi bắt giữ,một số có cốt khí tuyệt thực mà chết, một số còn lại dựa vào phương pháp thẩm vấn tinh thần của ngươi mà khai báo hết thảy. Chỉ tiếc, đều là lâu la, không nắm được nhiều chuyện, nhưng theo đó thì tất cả chứng cứ đềuchỉ phía nam. Vì thế trẫm đặc biệt phái Quốc Hồng xuôi nam ngầm điềutra, phát hiện thấy tình hình như ngươi nói. Chỗ đó rời xa Trường An,rời xa trung tâm Đại Đường, bị ước thúc không lớn, trẫm cũng không quáchú ý, trước mắt quả thực có mấy vấn đề. Sào huyệt của đám dư nghiệt rất có thể ngay tại Giang Nam. Trẫm cần một người xuôi Giang Nam, một lầnphá hủy toàn bộ.
Nói xong câu cuối, trong mắt Lý Thế Dân lộ ra lành lạnh sát cơ, cười nhẹ:
- Không thể nghi ngờ, hiền tế tài trí hơn người, trí dũng gồm nhiều mặt, là người chọn lựa thích hợp nhất!
Đỗ Hà sớm đã ngờ tới việc này, Lý Thế Dân vì không muốn cho quá nhiềungười biết chuyện nên sẽ không phái người khác, chỉ là mười ngày nữa sẽlà thời gian hắn cưới Lý Tuyết Nhạn.
Lúc trước chinh phạt Cao Xương đã làm trễ một lần, lần này xuôi nam không biết có trùng hợp, liền hỏi:
- Xuôi nam không là vấn đề, chỉ là khi nào khởi hành? Qua mười ngày nữatiểu tế thành hôn với Tuyết Nhạn, cũng không thể để tiểu tế khởi hànhtrước đó!
Lý Thế Dân cười nói:
- Điểm ấy hiền tế cứ yêntâm, việc này không gấp! Vấn đề phía nam tuy là gai nhọn sau lưng trẫm,hận không thể trừ cho thống khoái nhưng trẫm biết bọn họ ẩn nấp hơn mười năm, muốn nhổ tận gốc cũng không dễ dàng. Huống chi một lần công kíchsét đánh ở cứ điểm Trường An còn khiến đám tôm tép nhãi nhép sợ kinhhãi, không dám vọng động. Cũng không vội ở nhất thời, chỉ là trước đóthông tri ngươi, cho ngươi có chỗ chuẩn bị. Như vậy đi, sau khi thànhhôn một tháng thì khởi hành.
Đỗ Hà nhẹ nhàng thở ra, nếu như làmtrễ chuyện thành hôn, hắn cũng khó nói với Lý Tuyết Nhạn, có được mộttháng là hợp tình hợp lý, cảm thấy an tâm, cũng bừng tỉnh đại ngộ, cườinói:
- Nguyên lai nhạc phụ đại nhân đối với chuyện phía nam đãsớm tính trước kỹ càng tiểu tế vẫn còn kỳ quái vì cái gì một mực khôngcó động tĩnh!
Thủ đoạn của Lý Thế Dân không khác hắn trước kia,đều là án binh bất động, để cho rắn tự chui khỏi cỏ, chỉ có điều hànhđộng của Lý Thế Dân càng lớn.
Lúc trước hắn phá hủy hang ổ dưnghiệt của Lý Kiến Thành ở Trường An không để lưu lại một ai. Đám dưnghiệt còn lại cũng không biết được tin tức gì, cũng không rõ Lý Thế Dân biết được bao nhiêu.
Đoạn thời gian kia chính là lúc khó khănnhất của bọn hắn, mọi hành động càng phải cẩn thận, phòng ngừa tai hoạngập đầu. Lúc đó nếu như triển khai vây quét sẽ chính thức đánh rắn động cỏ khiến bọn chúng càng lặn sâu, càng khó bắt được.
Trái lại ánbinh bất động sẽ để cho những tôm tép nhãi nhép cho rằng Lý Thế Dân cũng không có tin tức chính xác của bọn chúng, do đó yên tâm tiếp tục hànhđộng, đến nỗi lộ ra giấu đầu lòi đuôi.
Lý Thế Dân tràn đầy tự tin:
- Còn không chỉ có như thế, qua một năm trẫm không hỏi đến tin tức Giang Nam, chỉ chờ hiền tế xuôi nam, trọng chỉnh Giang Nam!
Đỗ Hà cuồng hỷ, từ xưa vẫn nói “Giang Nam từ xưa giàu có phồn hoa”, lời này bao gồm cả Tùy Đường.
Từ thời Tống, trọng thâm phát triển của Trung Quốc đều ở phương bắc, vùngđất Quan Trung vốn được mệnh danh là “Có được Quan Trung sẽ có đượcthiên hạ”, lại không biết câu nói về vùng Giang Nam.
Giang Namchính thức phát triển khai thác bắt đầu từ sơ Nam Tống sơ, Kim quốcchiếm cứ Trung Nguyên khiến Tống triều dạt về Giang Nam nên vùng này bắt đầu phát triển.
Trước đó, không triều đại nào chính thức để ý tới Giang Nam nên cũng không bao người biết rõ tiềm lực của nó.
Người khác không biết nhưng Đỗ Hà lại biết rõ, hiện giờ kinh tế vùng GiangNam còn kém xa Quan Trung, muốn khai phát phải hao phí nhân lực vật lựckhông kém Dương Quảng năm xưa đào Đại Vận hà, hơn nữa hiệu quả cũngkhông phải dựng sào thấy bóng, với tình huống hiện giờ muốn toàn lựckhai phát Giang Nam chắc chắn là tự chịu diệt vong, không thể hao phítài lực vật lực.
Cho nên, Đỗ Hà cũng một mực không nói ra đề nghị này. Trong mắt hắn thì khai phát Giang Nam cần một quá trình, từ từ màđi. Không người nào có thể chạy một mạch tới đích, hàng năm khai phátmột ít, cuối cùng sẽ có lúc phát hiện lợi ích của Giang Nam. Đến lúc đósẽ đẩy mạnh, Giang Nam bởi vì có điều kiện đặc thù mà sẽ thành chốn phồn hoa đời sau.
Chỉ là trước mắt Đại Đường hoàn toàn không có ý đồchỉnh đốn Giang Nam, điều này khiến Đỗ Hà có chút buồn bực, nhưng bởi vì hắn chưa từng bước vào Giang Nam cũng không biết tình hình ở đó hiệngiờ thế nào, không tiện mở miệng, chỉ có thể thầm buồn bực. Một câu“trọng chỉnh Giang Nam” của Lý Thế Dân khiến hắn thấy được hy vọng, cười nói:
- Nhạc phụ quyết định khai phát Giang Nam?
Lý Thế Dân nói:
- Giang Nam tuy so ra kém Quan Trung nhưng cuối cùng vẫn là lãnh thổ ĐạiĐường, trẫm lúc trước không chú ý để cho tặc tử có cơ thả câu. Mất bòmới lo làm chuồng, tuy đã muộn nhưng hiện giờ phát hiện sao có thể thờơ?
Đỗ Hà thầm than, Lý Thế Dân không phát giác tiềm lực của Giang Nam cũng đúng, giao thông cổ đại khó khăn, đất Quan Trung ở gần, GiangNam xa vạn dặm, Lý Thế Dân chỉ sợ cuối cùng cả đời cũng không đặt chânđến đó, sao có thể biết được. Lập tức cũng không cưỡng cầu, việc này còn cần thực tế, đợi sau khi trọng chỉnh Giang Nam, lấy được hiệu quả thìmọi chuyện không nói cũng rõ, nghĩ thầm phải nhanh chóng phái Đạp Nguyệt Lưu Hương điều hướng Giang Nam, nhanh chóng thiết lập mạng lưới tìnhbáo ở đó để cung cấp tin tức. Đồng thời cũng nghĩ đến mấy loại y phục do Bát tàm ti chế thành nói:
- Không biết những y phục do Bát tàm ti chế thành có còn, lần này đi Giang Nam có thể lấy manh mối từ đó.
Lý Thế Dân sáng mắt, có chút hiểu được, ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Lời này nói như thế nào?
Đỗ Hà cũng biết Lý Thế Dân vờ vịt, liếc mắt một cái nói:
- Bát tàm ti chỉ có Giang Nam có thể sản, hơn nữa sản lượng không nhiều.Ra phố nhìn thấy người mặc y phục này thì không phú tất quý.
Chỉ cần có thể xác định thủ pháp của y phục Giang Nam dâng lên thì có thể xác định được nhà may, từ đó nhúng tay sẽ có hiệu quả
Lý Thế Dân hưng phấn nói:
- Điểm ấy trẫm có thể nói cho ngươi biết, Tô Châu, Giang Nam đệ nhất Tô gia.
Vừa nói xong hắn đã thấy không ổn, nói như vậy chẳng phải tự mâu thuẫn?
Thấy Đỗ Hà lơ đễnh liền vội vàng cười nói:
- Giang Nam đệ nhất Tô, là chỉ công phu may vá của Tô gia ở Giang Nam!
Hắn chỉ long bào trên người nói:
- Ngay cả long bào của trẫm là do Tô lão phu nhân thêu.
Đỗ Hà tập trung nhìn kỹ, trước kia còn không chú ý, giờ nhìn mới thấy long bào của Lý Thế Dân thêu rất sống động, đại khí phồn vinh mạnh mẽ, nhưmột cự long đang bay lên.
Lý Thế Dân nói tiếp:
- Giang Nam Tô gia may vá là thiên hạ nhất tuyệt, đặc biệt thủ pháp độc truyền, chỉ có nhân tài Tô gia nhân tài có tư cách kế thừa. Trẫm từng xem qua thủpháp của những y phục kia, cũng không phải chính tông Tô gia nhưng cũngkế thừa một phần, xem ra là một chi nhánh.
Bất quá Tô gia đã sống ở Giang Nam trên trăm năm, y phố trải rộng Giang Nam, muốn điều tra cũng không phải dễ dàng.
Đỗ Hà lại nói:
- Nếu dễ dàng, cũng không cần phải tiểu tế tự thân xuất mã rồi!
Lý Thế Dân nghe vậy cười to:
- Có khí phách, trẫm thưởng thức khí phách dù trời sập xuống cũng có tự tin chống đỡ của ngươi. Uống với trẫm một chén!
Đỗ Hà giơ chén dạ quang lên kính.
Hai người cũng không nói thêm, chỉ hàn huyên một ít việc nhà, cuối cùng còn hỏi vì sao kết hôn một năm, một chút tăm hơi cũng không có.
Đỗ Hà vẻ mặt đau khổ, rầu rĩ nói:
- Ta đâu biết, cũng không gấp, ta mới mười bảy, Trường Nhạc cũng chưa quá mười bảy, còn trẻ lắm! Chưa có thai cũng không có cách gì.
Đỗ Hà uống xong, sau khi ra khỏi hoàng cung lập tức Hoàng Phủ Hạo Hoa, Ba VũHưng, an bài bọn họ xuôi nam, đến trước một bước ẩn núp Giang Nam, thiết trí mạng lưới tình báo. Sau đó hắn đột nhiên nhớ tới, trong chuyện đánh ngã Trường Tôn Vô Kỵ, Vũ Mị Nương có công đầu, bản thân cũng chưa đi tạ ơn nàng liền bước về Long Tỉnh trà hiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]