Tùy ý nhắc tới bút tích thực “Lan Đình Tập Tự” của Vương Hi Chi, Đỗ Hàkhông khỏi thầm nghĩ, thế kỷ hai mươi mốt, bút tích thực của Vương HiChi sớm đã tuyệt tích, truyền lưu trên đời chẳng qua là bản gốc cao cổ.Cao cổ trong bản gốc cao cổ cũng không phải chỉ người, trong giới nghiên cứu lịch sử đồ cổ, những người nghiên cứu gọi đồ vật cổ đại trước thờinhà Đuờng là cao cổ.
Bản gốc cao cổ chính là chỉ sách cổ viết lại theo bản thật từ cổ nhân trước kia.
Cho nên vào thế kỷ hai mươi mốt, những bản gốc cao cổ được đối đãi như búttích thực. Bản sao chép cao cổ “Thảo Thư Bình An Thiếp” của Vương Hi Chi tùy tiện bán đấu giá cũng được gần ba trăm triệu nhân dân tệ, đó chỉ là bản viết phỏng theo, cũng không được xem là bút tích thật sự. Nếu thậtsự có một bản bút tích thật sự của Vương Hi Chi, hơn nữa còn là đệ nhấtthiên hạ hành thư “Lan Đình Tập Tự”, cầm đến thế kỷ 21, ăn mấy đời cũngkhông hết.
Đừng nói quay lại thời hiện đại, với lòng si mê của Lý Thế Dân đối với “Lan Đình Tập Tự”, sợ gì không được thăng quan mấy cấp.
Trong khoang thuyền ngoại trừ Đỗ Hà, những người khác đều tỏ vẻ không hứngthú với tin tức này lắm, cũng không nhắc nhiều đến chủ đề này.
Mọi người rất nhanh tìm được chủ đề mới, Đỗ Hà ở trước mặt những người xalạ chất phát này cũng không có gì cố kỵ, nói chuyện rất thoải mái, thậtsự rất thú vị.
Lúc này thân thuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2151314/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.