Đỗ Hà thầm than, mặc dù rất không mãn ý với số thương vong nhưng chuyệnđã phát sinh, trừ khi có thể đảo ngược thời gian, bằng không cũng bấtlực nên cũng không so đo mà hỏi chuyện thương thuyền Tô gia.
Trước mắt đây cũng là một chuyện mà hắn quan tâm nhất.
Đường triều đã có giặc Oa, điều này khiến Đỗ Hà cả kinh, không biết đây cóphải là kế lâu dài của nước Nhật hay là nhất thời nảy lòng tham.
Nhất thời nảy lòng tham cũng cũng không sao, Đường triều lúc này đang cầnnhất là nghỉ ngơi lấy lại sức, nước Nhật chật hẹp nhỏ bé. Nếu muốn diệtdễ như trở bàn tay, chỉ là hôm nay thời cơ chưa tới, còn không phải làthời điểm viễn chinh. Nhưng nếu nước Nhật người muốn chết, thường xuyênquấy nhiễu bên cạnh, nguy hại đến lợi ích của Đại Đường vậy thì cũngkhông cần khách khí.
Từ Tuệ nghe Đỗ Hà hỏi chuyện lần trước cũng một đầu đầy sương mù nhưng cũng kể lại chi tiết:
- Tình huống cụ thể ta cũng không biết, chỉ là theo người chèo thuyềnnói. Chập tối đêm qua, bọn họ được Tô gia gọi, nói là tiến về Lạc Dương, buôn bán tơ lụa cùng đồ thêu. Mới đi được chưa đến một phần năm quãngđường thì bọn họ nghe lệnh dừng lại. Qua không lâu thì trên boong nghetiếng chém giết, hết thảy cũng không kịp rồi.
Đỗ Hà kỳ quái, hành quân trên biển không như trên đất liền, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ, bọn họ tùy thời đều có thể gặp gió lốc, hải triều…Dưới tình huống như vậykhông thể nói dừng là dừng.
Gia tộc Từ Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2151283/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.