Nhìn thấy độc dược mạnh như thế, trong lòng Vân Trác vui vẻ, nói:
- Người trúng độc này ngay cả một hơi cũng không chống nổi đã tắt thở tại chỗ, quả nhiên rất cao minh. Chỉ là hiện tại còn chưa thành công, quảthật là đáng tiếc!
Phùng thần y trợn mắt xem thường, nói:
- Thiếu chủ thật cho rằng loại độc dược có thể làm cho người ta bất tribất giác mà chết đi lại dễ dàng nghiên cứu chế tạo lắm hay sao? Mặc dùlà động vật cũng có cảm giác huống chi là người?
Người có tưtưởng, cảm giác lại vượt xa động vật gấp mười lần. Nếu ăn phải đồ vậtkhông nên ăn, thân thể sẽ tự nhiên sinh ra phản ứng. Bất luận là độcdược gì cũng không hề ngoại lệ, chỉ cần độc tố lan tràn trong cơ thểngười, bất luận tốc độ nhanh chậm mọi người đều cảm thấy không khỏe, đều thật tự nhiên đối với đồ vật kia bài xích theo bản năng. Lý nhị tặc làhoàng đế, sinh tử của hắn quan hệ an nguy thiên hạ, nếu xuất hiện bất kỳ triệu chứng gì không khỏe, ngự y sẽ lập tức kiểm tra. Với thủ đoạn củangự y, chỉ cần là độc sẽ không có gì không đối phó được. Cũng không sợnói ra lời thật lòng, trên thế giới này cũng không thể có được loại độcdược khiến người ta chết mà không biết chết như thế nào. Độc dược của ta sở dĩ lợi hại, mấu chốt ở chỗ làm mê mang. Nếu người lâm vào trạng thái mê mang, đối với cảm giác của thân thể sẽ hạ thấp. Cũng giống như người này, hắn vốn ngủ say, cho nên không phát giác ra, vì vậy độc tố hoànhhành trong cơ thể, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng độc đã công tâm, vẫnkhông cách nào thức tỉnh, chính là đạo lý như thế. Đến khi thật sự không chịu đựng nổi, bị ép tỉnh lại, nhưng đến lúc đó đã trễ!
Đây cũng là khác biệt cơ bản của loại độc mãn tính cùng độc cấp tính. Độc cấptính có dược tính bá đạo, cơ bản không có thuốc nào chữa được, nhưng bởi vì dược tính bá đạo, rất dễ dàng bị người phát hiện. Mà độc mãn tínhlại ôn hòa, có thời kỳ ủ bệnh, ở trong thời kỳ ủ bệnh nếu không bị pháthiện thì độc đã xâm nhập ngũ tạng lục phủ, thần tiên khó cứu. Cho nênmuốn giết hoàng đế bằng thuốc độc, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ta nghĩ rất lâu, độc cấp tính rất dễ dàng bị phát giác, mà độc mãn tínhlại quá chậm chạp cũng không an toàn. Vì vậy ta dùng phương pháp nghiêncứu chế tạo cổ độc của Miêu Cương đem độc cấp tính cùng mãn tính dunghợp, tạo thành thuốc này. Gian khổ trong đó thật khó nói hết, thiếu chủcũng đừng nên thúc giục làm gì!
Vân Trác vội nói:
- Xin thứ lỗi, là do ta quá mức nóng vội, ha ha…
Hắn xấu hổ cười cười, nói:
- Người cung cấp thí nghiệm có đủ? Không đủ ta cho người đi bắt thêm đến!
- Cũng tốt!
Phùng thần y gật đầu nói:
- Một tháng trước chuyển đến hai mươi sáu người, chỉ còn lại hai người,bổ sung cũng vừa lúc. Loại thí nghiệm này càng cẩn thận càng tốt, chỉ có chính xác tuyệt đối mới có thể hữu hiệu đối với Lý nhị tặc!
Vân Trác đáp ứng một tiếng, trong mắt bọn hắn mạng người bất quá chỉ như rơm rác mà thôi.
Hắn cũng không ở lại lâu, chỉ nói vài câu chuyện phiếm với vị thần y xem mạng người như rơm rác lại cáo từ rời đi.
Phùng thần y đứng dậy đưa tiễn.
Trở lại trong phòng, trên mặt Phùng thần y biến thành âm hàn, cười lạnhliếc nhìn thi thể trên mặt đất, dùng một chiếc khăn che phủ miệng mũi,tự mình ôm thi thể đi vào tận sâu trong khe núi.
Ở trước mặt hắn là một hầm sâu, mở nắp ra, một mùi tanh tưởi phóng lên cao.
Hắn nhìn xuống dưới, trong hầm tràn đầy thi thể, phải tới mấy trăm người, tụ cùng một chỗ tản ra mùi vị tanh hôi khủng khiếp.
- Tô gia, Phùng Đông Vũ sẽ báo thù cho Tử Vân, các ngươi chờ đi, sẽ không bao lâu nữa, ta rất nhanh sẽ làm cho cả Tô gia, toàn bộ những kẻ trongthành Tô Châu đã cười nhạo chúng ta phải tuẫn táng cùng ngươi!
Hắn như điên cuồng phá lên cười hăng hắc!
…
Trường An, Thái Cực Cung, Lập Chính Điện.
- Lẽ nào lại như vậy! Bọn phản nghịch này, thật sự to gan!
Lý Thế Dân vừa nhận được tin tức của Đỗ Hà truyền về, Đỗ Hà đem tình huống gần đây kể rõ, trong đó tự nhiên cũng kể lại ý định hạ độc giết hắn màVân Trác đã nói.
Đọc tin tức này, vị hoàng đế Đại Đường Lý ThếDân tức giận tới mức đôi mắt như sung huyết, râu ria đều vểnh cao, vỗmạnh lên bàn khiến cho đồ đạc rơi tung tóe đầy đất. Ảnh hưởng đến cảTrưởng Tôn hoàng hậu đang chơi đùa cùng nữ nhi, khiến Tấn Dương côngchúa sợ tới mức òa khóc lên.
Là một vị hoàng đế đương nhiên quantâm nhất chính là tính mạng của mình, hiện tại phát hiện tính mạng mìnhđang bị uy hiếp, làm sao mà chịu nổi?
- Không đem bọn chúng tru tận giết tuyệt, trẫm còn mặt mũi nào ngồi trên ngai vàng này!
Hai mắt Lý Thế Dân tản ra sát cơ tràn đầy, lửa giận khó thể dằn nén, cũng không lưu ý tới nữ nhi bảo bối đang bị hắn dọa khóc.
Trưởng Tôn hoàng hậu thấy vậy vội vàng gọi cung nữ ôm Tấn Dương công chúa đi ra ngoài.
- Hoàng hậu đến xem đi, đám dư nghiệt kia sao mà càn rỡ!
Lý Thế Dân đem tin tức của Đỗ Hà đưa qua cho Trưởng Tôn hoàng hậu.
Trưởng Tôn hoàng hậu xem xong thư, trong đôi mắt phượng cũng lộ ra tia sát ý,từ trước tới nay bà vốn là người thật nhân hậu, nhưng đối với những kẻmuốn mưu hại trượng phu của bà làm sao có lòng nhân hậu gì để nói, nhưng ngay lập tức liền cười nói:
- Bệ hạ cần gì phải tức giận, thầnthiếp ngược lại cảm thấy lẽ ra nên cao hứng mới phải. Ngài thử nghĩ xem, còn chưa tới nửa năm Thanh Liên đã trà trộn vào được bên trong tổ chứccủa đám dư nghiệt kia, còn lấy được lòng tín nhiệm của tên Vân Trác đó.Trước kia thần thiếp còn cảm thấy bệ hạ đem gánh nặng như vậy giao choThanh Liên có chút quá sức, nhưng hiện tại xem ra bệ hạ thật có ánh mắtnhìn người, thần thiếp thật sự cảm thấy bội phục!
Lý Thế Dân suy nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, bản tính tự kỷ lập tức hiển lộ, tự đắc cười to:
- Trẫm đã biết rõ tiểu tử thúi kia thật đáng tin cậy, quả nhiên không côphụ lòng kỳ vọng của trẫm. Vốn trẫm còn nghĩ phải tốn hai ba năm, hiệntại xem ra chỉ tới cuối năm là có thể đại công cáo thành rồi. Hắc … Ánhmắt của trẫm thật sự là không kém, tiểu tử Đỗ Hà mỗi lần đều có thể mang đến vui mừng cho trẫm, bất quá cũng chỉ có trẫm mới có lá gan trọngdụng hắn như vậy đi, từ xưa tới nay có mấy ai dám dùng người như vậy…
Trưởng Tôn hoàng hậu đã sớm thói quen tính nết này của Lý Thế Dân, khẽ ho khan, hỏi:
- Chỉ là câu nói đả thảo kinh xà là có ý gì?
- Ách…để cho trẫm nhìn xem!
Lý Thế Dân mới đọc được một nửa tin tức đã tức giận đến nổi trận lôi đình, một nửa sau còn chưa kịp xem hết.
Xem xong toàn bộ lá thư Đỗ Hà gởi về, Lý Thế Dân hiểu ý cười cười, đem thư đặt lên bàn, cười nói:
- Tiểu tử này lại nói chuyện có một nửa, ngược lại trong thư còn dám khảo thi trẫm!
Trong lá thư cũng không bày tỏ rõ chuyện gì, chỉ là Đỗ Hà đem tình huống mình điều tra được kể lại cho Lý Thế Dân biết, cuối cùng lại hy vọng Lý ThếDân có thể hỗ trợ sử dụng mưu kế đả thảo kinh xà.
Đả thảo kinh xà, bốn chữ này hiển nhiên Đỗ Hà muốn nhắm vào thế cục trước mắt, nghĩ ra được diệu chiêu như thế.
Hiện tại Đỗ Hà đã trà trộn vào bên trong tổ chức dư nghiệt của Lý KiếnThành, hơn nữa bởi vì địa vị không thấp, chỉ là vì thời cơ còn chưa tớicho nên còn chưa thể xâm nhập sâu trong cơ cấu này.
Đả thảo kinhxà danh như ý nghĩa, đem sự việc biến thành nghiêm trọng hóa, lại để cho dư nghiệt của Lý Kiến Thành cảnh giác, do đó sẽ làm ra thêm một loạtphản ứng. Mà Đỗ Hà nhờ vào những phản ứng này càng tiến thêm một bướchiểu rõ tình hình càng cụ thể cùng tỉ mỉ.
Lý Thế Dân là nhân vật bậc nào, há có thể nhìn không thấu điểm tâm tư này của hắn, suy nghĩ một chút nói:
- Hoàng hậu, trẫm muốn hạ chỉ Tô Châu thứ sử Tần Đức, Hàng Châu thứ sửMiêu Khánh, làm quan đã nhiều năm, chiến tích kém cỏi, cô phụ tâm ý củatrẫm, đặc biệt nhâm mệnh Tần Đức làm huyện lệnh Vô Tích huyện, MiêuKhánh làm huyện lệnh Dư Hàng huyện, về phần Tô Châu thứ sử, Hàng Châuthứ sử sẽ cho Vương Quang Hồng, Lưu Nhân Quỹ đảm nhiệm!
Hàng Châu Vân phủ.
Vân phủ ở tại phía nam thành Hàng Châu, là một tòa lầu nhỏ cũng không xahoa, bởi vì Vân Trác là tài tử bản địa, thành tích thi hương đứng thứnhất, rất có danh vọng.
Hôm nay Đỗ Hà vội vã đi tới Vân phủ, tìm được Vân Trác.
- Vân huynh, đại sự không ổn!
Vẻ mặt Đỗ Hà nghiêm túc, đem tin tức mà mình đã thiên tân vạn khổ báo lại cho Vân Trác.
Đỗ Hà đi theo làm tùy tùng cho Vân Trác đã được mấy tháng, biết rõ HàngChâu thứ sử Miêu Khánh có quan hệ mật thiết với Vân Trác, gần như có thể khẳng định Hàng Châu thứ sử cũng là một trong những dư nghiệt của LýKiến Thành, cũng bởi vì có hắn bảo hộ nên ở bên trong khu vực Hàng Châunhững chuyện gì phát sinh quá khích đều bị hắn đè áp xuống, nếu MiêuKhánh bị điều đi, xem như đám người Vân Trác đã mất đi ô dù rất trọngyếu.
Vân Trác nghe tin liền biến sắc hỏi:
- Tin tức này đáng tin cậy?
Đỗ Hà khẳng định nói:
- Chắc chắn tuyệt đối. Trước đây vài ngày một ít quan viên đến Túy TiênPhảng của Mị Nương uống rượu đàm luận, Lý nhị tặc đã hạ thánh chỉ, tintưởng sắp truyền đến tin tức. Ngoài ra đây không phải trọng điểm, trọngđiểm ở chỗ Lưu Nhân Quỹ kia nhìn qua như vô danh, nhưng là một người rất lợi hại. Lúc trước khi ta ở dưới trướng Hầu Quân Tập chinh phạt CaoXương, Lưu Nhân Quỹ đang ở dưới trướng Đỗ Hà cống hiến, nhớ rõ chức vịcủa hắn là trưởng sử, là mưu sĩ của Đỗ Hà, bên trong chiến dịch bìnhđịnh Cao Xương biểu hiện của hắn dị thường tài hoa.
Nếu do hắn tới đảm nhiệm chức Hàng Châu thứ sử, về sau chúng ta muốn làm việc thật phải vô cùng cẩn thận rồi!
Vân Trác còn đang biến sắc mặt nghe xong tin tức này lại càng thêm rung động:
- Cái gì, Lưu Nhân Quỹ có quan hệ với Đỗ Hà?
Hắn làm sao có thể quên ban đầu khi còn tại Trường An, Đỗ Hà thận trọngtừng bước mưu kế dùng một lần hành động dọn dẹp người của bọn hắn, lúctrước nếu không phải ở Giang Nam có việc nên giúp hắn tránh được mộtkiếp, như vậy hậu quả đã không thể tưởng tượng.
- Lý Thế Dân phái người của Đỗ Hà đến Giang Nam, đây là một tin tức cực kỳ nguy hiểm.
- Làm sao vậy?
Đỗ Hà không hiểu ra sao, ra vẻ như không biết suy đoán:
- Hay là Vân huynh nhận thức Lưu Nhân Quỹ?
Vân Trác lắc đầu nói:
- Không biết, nhưng ta biết rõ Đỗ Hà, lúc trước là tên hỗn đản kia làm hỏng mất đại sự của ta!
Hiện tại hắn cực kỳ tín nhiệm Đỗ Hà, cũng không hề giấu diếm, đem chuyệnngày xưa Lý Kiến Thành tham ô rất nhiều vàng bạc châu báu của Tùy triềucòn lưu lại giấu bên trong phủ đệ của Đỗ Hà, ý định dùng số vàng bạc này để làm quân tư, nhưng không biết địa phương nào xảy ra vấn đề khiến cho Đỗ Hà bưng cả ổ của bọn hắn, cả người lẫn của đều không còn.
Nói tới chuyện này Vân Trác lại hận đến nghiến răng.
Đỗ Hà trầm mặc hồi lâu, kinh nghi nói:
- Lại có việc này sao, chẳng lẽ Lý nhị tặc cùng Đỗ Hà lại phát hiện được ý đồ của mọi người…
- Chuyện này sao…
Vân Trác nói:
- Chúng ta cũng không thể khẳng định, lúc ấy thủ đoạn của Đỗ Hà quá ácquá tuyệt, căn bản không hề lưu lại bất cứ manh mối nào cho chúng ta.Bất quá bởi vì mục đích an toàn, chúng ta phải im lặng suốt một năm mớidám tiếp tục hành động, xem tình hình dường như chưa phát giác ra đượcchúng ta!
- Không đúng!
Thần sắc Đỗ Hà vạn phần nghiêm trọng nói:
- Tuyệt đối không thể khinh thường bất cứ địch nhân nào, thực tế Lý nhịtặc là chủ nhân của thiên hạ này. Ta cho là hắn không phải không phátgiác được sự hiện hữu của chúng ta, mà là không muốn đả thảo kinh xà,cho nên làm như bỏ qua sự hiện hữu của chúng ta. Ta cơ hồ có thể khẳngđịnh, Lý nhị tặc đã sớm biết rõ hết thảy, hôm nay hắn lại có an bài, cókhả năng thật lớn tỏ vẻ hắn đã nắm giữ được một ít tình huống của chúngta, ý định động thủ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]