Tiếng nói “Đường binh giết đến tận đây” của hắn giống như sét đánh giữatrời quang, nhất thời như quả bom nổ trong đám người bọn họ.
Phòng nghị sự vốn đang ồn ào tiếng nghị luận trong chốc lát đã không cònthanh âm, tất cả đều ngây ra như phỗng, giật mình, có người không thểtin vào tai mình.
Sau một phút yên tĩnh, trong phòng nghị sựgiống như cái chợ, tiếng kinh hô liên tục vang lên, trong đó không íttiếng sợ hãi, đó là kiêng kỵ đối với vương triều Đại Đường.
Trần Tử Du thất thanh nói:
- Đường quân làm sao có thể biết nơi này?
Người tới báo tin vẻ mặt như đưa đám nói:
- Chính xác là Đường quân, bọn chúng vừa bước lên bờ đã rút đao khiêuchiến với chúng ta, không phản kháng thì không sao, còn phản kháng thìgiết chết ngay tại chỗ, chưa quá một phút đã khống chế thôn trang củachúng ta. Hiện tại bọn chúng vây quanh Ông Sơn rồi.
Người báo tin nói ra tình huống nguy cơ, khiến cho tràng diện càng thêm hỗn loạn.
- Nhất định là có người bán rẻ chúng ta, nhất định là có người để lộ nơi ở của chúng ta ra ngoài.
Trong đám người truyền đến tiếng mắng chửi:
- Là ngươi, nhất định là các ngươi, các ngươi vừa đến đây gây chuyện,Đường binh đã giết tới. Việc này chắc chắn có liên quan đến các ngươi.
Một tên mập mạp gắt gao chỉ vào Lý Dật Phong, khoa trương kêu to, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Hắn có bản tính văn nhân, trước khi nguy hiểm chưatới, ba hoa chích choè, tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2151260/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.