Tiếng nói “Đường binh giết đến tận đây” của hắn giống như sét đánh giữatrời quang, nhất thời như quả bom nổ trong đám người bọn họ.
Phòng nghị sự vốn đang ồn ào tiếng nghị luận trong chốc lát đã không cònthanh âm, tất cả đều ngây ra như phỗng, giật mình, có người không thểtin vào tai mình.
Sau một phút yên tĩnh, trong phòng nghị sựgiống như cái chợ, tiếng kinh hô liên tục vang lên, trong đó không íttiếng sợ hãi, đó là kiêng kỵ đối với vương triều Đại Đường.
Trần Tử Du thất thanh nói:
- Đường quân làm sao có thể biết nơi này?
Người tới báo tin vẻ mặt như đưa đám nói:
- Chính xác là Đường quân, bọn chúng vừa bước lên bờ đã rút đao khiêuchiến với chúng ta, không phản kháng thì không sao, còn phản kháng thìgiết chết ngay tại chỗ, chưa quá một phút đã khống chế thôn trang củachúng ta. Hiện tại bọn chúng vây quanh Ông Sơn rồi.
Người báo tin nói ra tình huống nguy cơ, khiến cho tràng diện càng thêm hỗn loạn.
- Nhất định là có người bán rẻ chúng ta, nhất định là có người để lộ nơi ở của chúng ta ra ngoài.
Trong đám người truyền đến tiếng mắng chửi:
- Là ngươi, nhất định là các ngươi, các ngươi vừa đến đây gây chuyện,Đường binh đã giết tới. Việc này chắc chắn có liên quan đến các ngươi.
Một tên mập mạp gắt gao chỉ vào Lý Dật Phong, khoa trương kêu to, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Hắn có bản tính văn nhân, trước khi nguy hiểm chưatới, ba hoa chích choè, tỏ vẻ mình chịu ân huệ sâu dày của Lý KiếnThành, cho dù thịt nát xương tan cũng phải báo ơn tri ngộ, nhưng lúc này nguy hiểm tiến đến, không nói gì cả, chỉ biết sợ hãi, phát run, sắc mặt tái nhợt.
Phần lớn mọi người đều khinh bỉ thần sắc lúc này của hắn, nhưng cảm thấy hắn nói không phải không có lý.
Chu Chấn Uy, Lý Dật Phong vừa mới đến sinh sự, Đường binh vừa vặn kéo đến, chẳng phải phối hợp ăn ý, chứng minh tốt nhất?
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng Chu Chấn Uy và Lý Dật Phong, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn và phẫn nộ.
Đỗ Hà cũng là một trong số đó, chỉ có điều ánh mắt của hắn không giốngngười khác, trong mắt có một chút mặc niệm, hoài nghi Chu Chấn Uy, LýDật Phong cũng không phải không có đạo lý, ai bảo trùng hợp như vậy, nếu hắn không phải người đứng sau kế hoạch này, có lẽ cũng sẽ hoài nghi như vậy.
Lý Dật Phong đối mặt với tình huống lần này cũng trợn tròn mắt, đây rốt cuộc là ai đang chất vấn ai.
Lúc này Chu Chấn Uy đứng dậy, nhìn Lý Dật Phong nói:
- Dật Phong, không phải ngươi dẫn đến chứ?
Lý Dật Phong lắc đầu.
Chu Chấn Uy nói:
- Đồ đệ của ta nói không phải hắn, tức là không phải hắn. Hiện tại chúngta vẫn nên suy nghĩ xem phải làm gì, món nợ này chúng ta sẽ tính sau.
Mặc dù hắn cũng rất nôn nóng, nhưng kinh nghiệm nhiều năm lại khiến hắn vẫn còn lý trí. Đối với Đại Đường mà nói, nhóm người bọn hắn là phản nghịch chu diệt cửu tộc, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với bọn hắn. Trong tình huống này, nếu còn tiếp tục nội chiến, kết quả sẽ như thế nào.
Hắn lý trí lựa chọn lui một bước.
- Ngươi nói không phải là không phải sao?
Nguyên Thứ sử Hàng Châu Miêu Khánh lạnh giọng cãi lại, bọn hắn cùng ở HàngChâu, nhưng vì Miêu Khánh là người cực kỳ keo kiệt, vắt chày ra nước,Chu Chấn Uy vô cùng khinh thường, hai người từ trước đến giờ vẫn thànhkiến sâu sắc, thủy hỏa bất dung.
Chu Chấn Uy ngang ngược gầm lên:
- Ta nói không phải là không phải, ta không thèm nói dối.
- Được rồi, chư vị bình tĩnh.
Trần Tử Du cao giọng ngăn lại, hắn biết Chu Chấn Uy là người khinh thườngnói dối, nhưng thực sự hoài nghi chuyện này do Lý Dật Phong gây nên, chỉ có điều trong lòng biết Chu Chấn Uy xem Lý Dật Phong như con, tiếp tụcdây dưa cũng không có tác dụng gì, ổn định cục diện trước rồi mới xử lýnội ứng, bình tĩnh nói:
- Hiện giờ tình huống nguy cấp, chính làlúc chúng ta cần đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn, chúng takhông thể tự loạn trận cước. Nếu không toàn quân bị diệt, hậu quả khólường.
Nghe Trần Tử Du lên tiếng, bất luận trong lòng mọi người đang khẩn trương như thế nào, cũng tạm thời tĩnh tâm trở lại.
- Tình huống trước mắt chắc hẳn mọi người đều hiểu rõ, Lý Nhị tặc làdạng người gì, chúng ta đều tinh tường. Vì thiên hạ ngay cả huynh đệcũng dám giết, thì chúng ta có là gì? Nếu rơi vào tay địch, chắc chắn sẽ bị giết chết, cho nên nếu muốn không chết, muốn sống sót, bây giờ chúng ta chỉ có thể tử chiến đến cùng.
Những lời Trần Tử Du vừa nói đều là sự thật, thủ đoạn của Lý Thế Dân như thế nào, bọn họ quả nhiên rất tinh tường.
Lúc này cũng không e ngại, dù thế nào cũng sẽ chết, thà bị một đao chém chết còn thống khoái hơn là chịu bức cung, hình pháp.
Đỗ Hà cũng không khỏi thầm khen, Trần Tử Du thực giỏi thủ đoạn, chỉ cầnmấy câu đã khơi dậy quyết tâm không sợ chết của mọi người.
Lúc này Đỗ Hà mới đứng dậy nói:
- Các vị đại nhân, tiên sinh, luận về bối phận, ở đây không tới phiêntiểu tử lên tiếng, nhưng đối mặt với thế cục trước mắt, tiểu tử cho rằng chúng ta chưa hẳn rơi vào chỗ chết. Ta có một cách, có thể ứng đối thếcục trước mắt.
Đối mặt với nguy cơ hiện giờ, bọn hắn đều không có chuẩn bị, nghe Đỗ Hà có kế sách, đều không hẹn mà cùng nhìn qua hắn.
Trần Tử Du đã cảm nhận được rất nhiều kinh ngạc từ Đỗ Hà, lúc này cũng xem hắn như cây cỏ cứu mạng, vội hỏi:
- Ngươi mau nói ra?
Đỗ Hà cũng không trả lời, chỉ nói:
- Biết mình biết người trăm trận trăm thắng, ta đã có kế hoạch sơ bộ,nhưng có thành công hay không, còn phải xem ý trời. Trước hết để ta hỏimấy vấn đề.
Trước tiên hắn hỏi người báo tin:
- Đường binh có bao nhiêu binh mã, ta cần một con số cụ thể.
Người báo tin hơi trầm ngâm nói:
- Ứớc chừng vạn người.
Nghe Đường quân gấp 10 lần bọn họ, người nhát gan vẫn không nhịn được, khẽ run lên.
Đỗ Hà lại tự tin cười nói:
- Cũng may, không nhiều lắm.
Sau đó hắn lại nhìn Lý Dật Phong nói:
- Lý huynh, vị Phùng thần y đâu?
Lý Dật Phong hừ lạnh, khinh thường nói:
- Tên thần y khốn khiếp đó trên đường ta áp giải đã nhảy xuống biển chạy trốn rồi.
Đỗ Hà cuối cùng hỏi Trần Tử Du, Vân Trác:
- Phùng thần y có trung thành hay không, có thể đảm đương nhiệm vụ lớnlao hay không? Trong cốc còn lại bao nhiêu lương thực, thần y mất baolâu mới có thể nghiên cứu chế tạo độc dược?
Trần Tử Du nói:
- Ta đã cứu mạng hắn, hắn sẽ không phản ta, Ẩn Long cốc là hiểm địa củabên ta, chỗ lương thực dự trữ có thể cung cấp cho tất cả mọi người trong sơn cốc sử dụng một năm.
Vân Trác cũng đáp:
- Độc dược đã nghiên cứu chế tạo xong rồi, chỉ có điều khi trộn vào thức ăn vẫn cònphiền toái, nếu không hơn một tháng đã có thể thành công rồi.
- Trời cũng giúp ta.
Sau khi Đỗ Hà hỏi xong tất cả vấn đề, cười dài, tràn đầy tự tin nói:
- Chư vị đại nhân, không cần kinh hoảng, lần này chúng ta hoàn toàn cóthể chuyển bại thành thắng, biến chiến dịch này thành trận chiến phảnđòn đầu tiên của chúng ta với Lý nhị tặc.
Vân Trác thấy Đỗ Hà hưng phấn, vội vàng nói:
- Đỗ huynh, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, nói thật đi, mọi người không đợi được rồi.
Đỗ Hà nói:
- Kỳ thật biện pháp rất đơn giản, chính là một chữ “Kéo dài”.
- Kéo dài?
Mọi người nghi vấn lên tiếng, nhưng không ai biết được hàm nghĩa bên trong.
Đỗ Hà giải thích nói:
- Lúc trước Trần đại nhân nhìn trúng Ẩn Long cốc này, coi đây là căn cứ, chắc hẳn vì nhìn thấy ở đây địa thế hiểm yếu.
Thấy Trần Tử Du nhẹ gật đầu, hắn lại nói tiếp:
- Ẩn Long cốc có địa thế hiểm yếu, ngàn người ở đây, dư sức ngăn cản hơn vạn Đường binh.
Trần Tử Du thất vọng nói:
- Tiên sinh sao lại nói lời say, Ẩn Long cốc quả thật có địa thế hiểmyếu, nhưng tiên sinh đừng quên, nơi này là tử cốc, chúng ta bị vây trong cốc chẳng khác nào bị vây trong tử địa.
Đường quân không tấn công vào được, nhưng chúng ta cũng không ra được. Phương pháp này không thành, không tốt.
Đỗ Hà lại cười nói:
- Trần đại nhân nghe ta từ từ nói đã, đây chính là kế hoạch của ta, chialàm hai bước. Đầu tiên thu hút binh mã Đường triều, để bọn chúng tưởngrằng chúng ta định dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, tử thủ tuyệt địa,một mặt khác phái người theo con đường nhỏ gần đây rời khỏi Ông Sơn đi tìm Phùng thần y. Với thực lực của chúng ta hiện nay thừa khả năng tửthủ một năm, nhưng Phùng thần y nghiên cứu độc dược lại chỉ cần mộttháng. Chỉ cần Phùng thần y có thể nắm chặt thời gian, chúng ta hoàntoàn có cơ hội cầm cự được, giằng co đến khi Lý Nhị tặc bị chúng ta hạđộc chết. Lý Nhị tặc vừa chết Đại Đường tất nhiên sẽ loạn, số Đườngquân bên ngoài cốc nghe nói tất nhiên sẽ sợ hãi, như vậy cũng cho chúngta khả năng đánh bại.
Hắn phân tích chi tiết như vậy, Trần Tử Du cũng hiểu
được đạo lý bên trong, không ngừng gật đầu.
- Đương nhiên......
Đỗ Hà cười nói:
- Chúng ta cũng có thể chơi trò trốn tìm với Đường binh, nhưng Đường binh có thể hao tổn, chúng ta hao tổn được sao? Nếu bọn chúng bao vây ÔngSơn, chúng ta chỉ có thể ở trên núi chờ chết.
Vân Trác rất tin tưởng Đỗ Hà, đồng ý nói:
- Ta thấy kế này có thể thực hiện.
Trần Tử Du cũng không tìm ra vấn đề.
Những người khác cũng không có dị nghị.
Trần Tử Du nhìn xung quanh nói:
- Nếu đây là cách duy nhất, ta thấy cứ làm như vậy đi, chỉ là không biết phái ai đi tìm Phùng thần y thì tốt.
Mọi người bắt đầu kích động, so với bị vây trong sơn cốc, ra khỏi cốc đương nhiên sẽ có cơ hội sống lớn hơn.
Đỗ Hà không chút nghĩ ngợi nói thẳng:
- Thứ nhất, chắc chắn phải là Thiếu chủ, Phùng thần y tín nhiệm Thiếuchủ. Thứ hai, Thiếu chủ có võ nghệ lợi hại, tài trí hơn người, có thểhóa giải bất cứ nguy cơ gì.
Hắn vừa thốt ra, cũng làm cho những người có ý đồ tự đề cử mình ngậm miệng lại.
Đỗ Hà nói tiếp:
- Ngoài ra, ta cho rằng nên tập trung tất cả đồ ăn lại, thống nhất phânphối, không sợ vạn nhất xảy ra chuyện gì. Chúng ta làm chuẩn bị chu đáo, cũng sẽ không xảy ra chuyện không hay.
Mỗi lời nói của Đỗ Hà đều rất hợp tình hợp lý, người khác cũng không ý kiến.
Vân Trác chuẩn bị vội vàng rời đi, Đỗ Hà được Trần Tử Du coi trọng, bổnhiệm làm Đại tướng trong quân, toàn quyền phụ trách chỉ huy giao chiếnvới Đường quân.
Khi bố trí phòng tuyến, Đỗ Hà một mình đi lên trên cao, gọi thần ưng Mãnh nhi, truyền ra quyết sách của mình.
Nhìn thần ưng chỉ còn là chấm đen xa xa, Đỗ Hà cười nhẹ nói:
- Tất cả đã chuẩn bị xong.
Vân Trác leo núi đỉnh núi, cũng không vội vã xuống núi, cho đến khi đạiquân Đường triều bao vây hết Ẩn Long cốc, hắn mới cẩn thận men theođường nhỏ xuống núi.
Đi vào chân núi, lại phát hiện con thuyềngiấu ở chân núi đã không thấy tung tích, còn chưa chờ hắn kịp phản ứng,xung quanh bỗng nhiên sáng bừng ánh đuốc, gần trăm mũi tên chĩa về phíahắn.
Vân Trác thấy thế, hoàn toàn mất đi lòng chống cự.
Khi mọi người ở Ẩn Long cốc đang chìm vào giấc mộng, đột nhiên trong cốc truyền đến tiếng gọi ầm ĩ thê lương:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]