- Thật sự là dịch bệnh sao?
Đỗ Hà vẫn nhớ rõ, một ngàytrước khi gặp mặt Lý Dật Phong vẫn thấy hắn không khác gì người thường,mới một ngày ngắn ngủn không hiểu sao lại lây nhiễm dịch bệnh, thật sựkhiến người ta không thể tin được, thầm nghĩ:
- Có phải hắn có dụng tâm nào khác không?
Hắn vụng trộm liếc nhìn Ba Vũ Hưng đứng sau lưng Chu Chấn Uy.
Ba Vũ Hưng âm thầm nhẹ gật đầu, tỏ vẻ chuyện này là thật.
Lúc này Đỗ Hà mới tin tưởng, cũng mơ hồ lo lắng, ngừng lại một lát nói:
- Chu quán chủ, ta và Lý huynh quen biết một thời gian, mặc dù lập trường bất đồng, nhưng lúc đó chúng ta xác thực ái mộ lẫn nhau. Lúc này tacũng không thể thấy chết mà không cứu, chỉ có điều các ngươi cũng nênbiết thân phận đặc thù của các ngươi, chi bằng như vậy, chỉ cần cácngươi nguyện ý giao binh khí ra, tiếp nhận quản chế của chúng ta. Ta cóthể không xem các ngươi như địch nhân, cố gắng hết sức chữa trị cho Lýhuynh. Ta cũng nói trước, nếu trong lúc này các ngươi có bất kỳ ý độngnào, cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Chu Chấn Uy cũng biếtthân phận đặc thù của mình, cho dù lúc này Đỗ Hà đồ sát hết tất cả bọnhọ cũng là hợp tình hợp lý, có thể có cục diện này đã là rất tốt rồi, đủ thấy Lý Dật Phong nói không sai, Đỗ Hà là người trọng tình trọng nghĩa, nếu không như thế, dưới tình huống như vậy nhất định cũng sẽ không ưuđãi mình, xem ra mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2151247/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.