🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiết Nhân Quý không biết Thái Cực là thứ gì, nghe Đỗ Hà vẫn lộ vẻ mờ mịt.

Đỗ Hà cười khẽ:

- Là kỹ xảo dùng bốn lạng gẩy ngàn cân. Ta vôn không sở trường dùng lựclượng, gặp phải các nhân vật thần lực trời sinh như ngươi thường chịuthiệt thòi vì thế sáng tạo ra võ kỹ dùng chậm đánh nhanh, dùng yếu khắcmạnh.

Những lời này của hắn cũng không coi là nói khoác. Tuy mấytrăm năm sau lão đạo Trương Tam Phong sáng chế ra Thái Cực nhưng hoàntoàn khác biệt với hắn, Đỗ Hà chưa từng tập qua Thái Cực, chỉ là căn cứvào mấy yếu lĩnh, dựa theo kinh nghiệm đối phó địch nhân của bản thân để sáng tạo, không phải Thái Cực Quyền nguyên bản. Bất quá với kinh nghiệm võ nghệ dần dày lên của Đỗ Hà vẫn không quên cải tiến Thái Cực Quyền,có lẽ hiện giờ còn chưa bằng Thái Cực nguyên bản nhưng hắn có lòng tinchỉ cần qua mười năm, thậm chí hai mươi năm, ba mươi năm sau sẽ có cómột ngày thậm chí còn hơn Trương Tam Phong.

- Nếu như ngươi như cảm thấy hiếu kỳ, bây giờ sử xuất toàn lực đánh ta một quyền. Đỗ Hà duỗi tay làm một cái thủ thế.

Tiết Nhân Quý sớm đã được chứng kiến võ nghệ của Đỗ Hà, biết một kích toànlực của mình cũng không thể gây tổn thương cho hắn, không do dự đánhthẳng một quyền vào ngực Đỗ Hà.

Đỗ Hà cuốn tay thành vòng tròn bao lấy quyền hắn, vận khởi Thái Cực Quyền làm chệch ra không trung.

Tiết Nhân Quý lần đầu tiếp xúc công phu tá lực đả lực thần diệu của Thái Cực không khỏi kinh hỉ, trong mắt lóe lên dị sắc không hiểu:

- Thủ pháp tá lực tinh diệu, chẳng trách có thể tá đi một kích toàn lực của ta. Lúc này ta thật sự là tâm phục khẩu phục......

Hắn tâm tính khoáng đạt, từ nhỏ đã có phong độ đại tướng, dù thua Đỗ Hàcũng không sầu não gì nhưng vì không biết nguyên do nên vẫn có chút ấmức. Hiện giờ chứng kiến sự thần diệu của Thái Cực thì đã không còn nghihoặc.

Đỗ Hà cười nói:

- Ta cũng thế! Một chiêu cuối cùngcủa Tiết huynh quả thật kinh nhân, vẫn là lần đầu tiên ta thấy loại võkỹ khiến người sinh ra cảm giác vô lực!

Hắn nhớ lại một chiêucuối cùng của Tiết Nhân Quý vẫn cảm thấy sợ hãi. Dù chỉ tiếp xúc nhẹnhàng với binh khí của mình vẫn dẫn khởi nổ tung, đánh toạc hổ khẩu.

Tiết Nhân Quý nói:

- Chiêu đó xem như tuyệt kỹ của Tiết mỗ, chưa bao giờ sử dụng qua. Cũngchỉ có dưới sự bức bách của Đỗ huynh đệ mới có thể thi triển, không thểngờ lại bị phá......

Hai người đem trận chiến vừa rồi thảo luận từng chiêu từng thức.

Tiết Nhân Quý cực kỳ cảm thấy hứng thú đối với Thái Cực của Đỗ Hà. Ngược lại Đỗ Hà cũng rất chú tâm với kích pháp vòng cung của Tiết Nhân Quý, cảmgiác có thể tham khảo, lấy chỗ hay bù cho kiếm pháp. Hai người đều cólòng dạ rộng rãi, không hề che giấu sở trường, chỉ hận gặp nhau muộn.

Đỗ Hà cũng nói luôn ý định đến đây, Tiết Nhân Quý ngây người một lát, thở dài:

- Tào đại thiện nhân lại làm ra chuyện điên rồ này? Quả thực khó mà tinđược. Cứ như vậy đi, để ta giúp. Nếu thật sự là Tào đại thiện nhân làmthì phải phạt nhưng nếu sai thì cũng chứng minh Tào đại thiện nhân thanh bạch.

Đỗ Hà bình thản, hiển nhiên Tiết Nhân Quý cũng không quá tin tưởng vợ chồng Tào Bác sẽ làm loại chuyện điên rồ này.

Dù sao Tiết Nhân Quý năm nay mới hai mươi lăm tuổi, còn vợ chồng Tào Bácsau khi giành được gia tài thì không ngừng dùng tài sản Triệu gia thumua nhân tâm làm chuyện tốt. Có lẽ bởi vì mặt nạ mang lâu không thể tháo xuống hoặc bởi vì cảm thấy áy náy nên mười năm làm việc thiện đã cảihóa. Với tư cách là người địa phương, từ nhỏ đã nghe chuyện vợ chồng hắn làm việc thiện, bây giờ nghe vậy thật sự khó tin. Hắn đáp ứng hỗ trợ có nguyên do là muốn chứng minh vợ chồng Tào Bác trong sạch, nhưng chỉ cần hắn nguyện ý giúp đã là tốt rồi.

Sự thật thắng hùng biện, trong sạch hay không cũng không phải lòng tin có thể nói.

Đã đến lúc dùng bữa, phu nhân Liễu thị của Tiết Nhân Quý đã chuẩn bị xongbữa, hết thảy đều là món quê, tự thân Tiết Nhân Quý săn bắn.

Liễu thị xuất thân đại tộc nổi tiếng Hà Đông, tuy dòng dõi Tiết gia hiện giờ suy sụp nhưng tổ tiên hiển hách, hai người cũng tính là môn đăng hộđối.

Trong lịch sử, Liễu thị người tương đối có kiến thức, tuykhông ghi lại tên nàng nhưng nếu nàng vào lúc Lý Thế Dân chinh phạt CaoLy không khuyên bảo Tiết Nhân Quý tòng quân thì Đường triều sẽ thiếu đimột danh tướng truyền kỳ uy chấn thiên hạ.

Đỗ Hà ngồi vào cũng thấy được “thùng cơm” trong truyền thuyết của danh tướng.

Bọn họ ăn cơm dùng bát sứ nhỏ, Tiết Nhân Quý dùng chính là bát canh lớn, gấp bốn năm lần thông thường.

Đỗ Hà tự nhận là ăn cơm không kém nhưng trong khi hắn ăn chưa xong nửachén thì Tiết Nhân Quý đã ăn sạch một chén lớn, tựa hồ còn chưa đủ nênđưa cho Liễu thị xới.

Tốc độ này khiến Đỗ Hà, Vũ Mị Nương là trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời.

Tiết Nhân Quý nhận bát cơm tràn đầy, đang định ăn thì thấy biểu lộ của haingười, cười ngượng ngùng, bảo ta bản sự khác không có, chỉ là ăn cơm rất nhiều.

- Được lắm!

Đỗ Hà cười thầm gật đầu, quả nhiên làkhông có lửa thì sao có khói, lúc đời sau xem Tiết Nhân Quý trên TV trực tiếp bưng thùng cơm ăn thì không tin, hiện thực biết còn hơn xa.

Đỗ Hà rốt cuộc biết vì cái gì Tiết Nhân Quý nghèo như vậy, vốn với thể lực của Tiết Nhân Quý cùng với tiễn pháp, trồng trọt, đi săn đã hơn xa nông phu bình thường, hơn nữa đi săn lại càng cao minh, đáng ra cuộc sống vô cùng thoải mái nhưng với lượng ăn cơm như vậy thì Tiết gia không giàucó là hợp lý.

Cùng ăn cơm với Tiết Nhân Quý, Đỗ Hà cũng thấy khẩu vị bản thân tốt hơn so với trước kia.

Long Môn tào phủ!

Đại Đường Huyền Trang là một tăng lữ kỳ lạ trong Đường, họ Trần, tục danhHuyền ở Hà Nam Lạc Dương Lạc châu hầu thị huyện người, có ba ca ca, nhịca Trần Tố, trước kia xuất gia ở Tịnh Thổ tự Lạc Dương, nổi tiếng vềgiảng kinh thuyết pháp, danh là Trường Tiệp pháp sư.

Huyền Trangthuở nhỏ đi theo Trường Tiệp pháp sư ở Tịnh thổ tự, học tập kinh Phật.Lúc mười ba tuổi lúc Lạc Dương độ tăng, được phá cách trúng cử, được đại chúng khâm phục tôn kính. Từ đó về sau chỉ trong mười năm đã trở thànhcao tăng nổi danh, chưa đầy hai mươi lăm đã được mặc cà sa tím, trởthành cao tăng áo tím trẻ tuổi nhất Đại Đường, hơn nữa là công nhận Phật gia đệ nhất nhân.

Tào gia cao thấp tin Phật, nghe nói Tào Tôn mời tới Huyền Trang pháp sư đều tụ tập lắng nghe thánh tăng dạy bảo.

- Người có nhân quả, Thánh Nhân trì thiên hạ, phật độ chúng sinh . Ước Phật pháp luận thì hết thảy đều không ra ngoài nhân quả!

“Huyền Trang pháp sư” mà Đỗ Hà đặc biệt mời đến giảng dạy thấm thía:

- Liếp trước là quả của kiếp này! Không phải không báo, là thời điểm chưa tới, thời điểm vừa đến, hết thảy đều báo. Tằng lão thí chủ, nhân quảtuần hoàn chính là Phật gia chí lý. Tào gia có họa hôm nay là do lúctrước ngươi sinh lòng tham niệm, sát niệm gây nên.

Vợ chồng TàoBác sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, chỉ cho là “Huyền Trang pháp sư”pháp lực cao thâm, có thể nhìn thấu hết thảy nhân quả, cũng không dám có bất kỳ giấu diếm.

Tào Bác tuổi gần thất tuần nói:

- Thánh tăng, lúc trước xác thực là đệ tử sinh lòng tham niệm, nhưng đệ tửnhững năm gần đây này, ngày ngày làm việc thiện tích đức, mặc dù lúctrước từng có, cũng có thể đền bù!

- Lời ấy sai rồi!

“Huyền Trang pháp sư” lắc đầu:

- Người trồng thiện được Thiện Quả, trồng ác được ác quả. Thiện tức làthiện, ác tức là ác, nào có thể đền bù lẫn nhau? Phật chủ phổ độ chúngsinh, nhưng thí chủ lại thủy chung không biết hối cải, không biết tự xét lại, chẳng trách có họa hôm nay.

Vợ chồng Tào Bác liếc nhau, trong mắt lộ vẻ sợ hãi cùng hối hận.

Tào Tôn nhìn biểu hiện của vợ chồng Tào Bác cũng biết chuyện Triệu giakhông có lửa thì sao có khói, không muốn song thân khó xử nói:

- Thánh tăng, còn không biết ác linh bỏ như thế nào? Cho dù vợ chồng TàoBác có sai, nhưng chỉ cần bỏ ác linh hết thảy đều khôi phục lại bìnhtĩnh.

“Huyền Trang pháp sư” nói:

- Ác linh sát khí quá nặng, không cách nào an tâm, bần tăng cũng chưa chắc có thể trấn phục, chỉ có thể hết sức nỗ lực.

Vào lúc này bọn họ nhận được tin Tiết Nhân Quý cầu kiến.

Cùng ngày trong đêm, Đỗ Hà lại một lần nữa lẻn vào Tào gia.

Sau cơn mưa không lâu, sắc trời cực ám, Đỗ Hà phối hợp thiên thời địa lợi,giả quỷ càng thêm dọa người, thi triển thủ đoạn ra tay với người của Tào gia nhưng ra tay đúng mực, không động tới xương cốt, chỉ tạo hiệu quảthị giác.

Bất quá ngay vào lúc này “Huyền Trang pháp sư” cùngTiết Nhân Quý kịp thời đuổi tới, với pháp lực cao thâm của “Huyền Trangpháp sư” tạm thời đem ác linh đánh lui.

Vào thời điểm truy kích, ác linh đã đả thương “Huyền Trang pháp sư” cùng Tiết Nhân Quý.

Hai người quay trở về đại sảnh, nhìn qua một phòng Tào gia còn hoảng sợ chưa định.

Tiết Nhân Quý ho ra một búng máu nói:

- Tiết mỗ một mực không tin trên đời thực sự có quỷ quái, hôm nay nhưnglại kiến thức. Một kích của ta đã chém ác linh làm hai đoạn nhưng vẫnkhông gây thương tổn hắn mảy may, nếu không phải có đại sư ở bên, ta khó giữ được cái mạng nhỏ này.

- Huyền Trang pháp sư cũng có khí vô lực nói:

- Ác linh trong nội tâm lệ khí qua thịnh, bần tăng cũng không phải đốithủ. Hôm nay miễn cưỡng đánh lui, ngày mai lại đến, bần tăng cũng bấtlực. Còn tồn tại lệ khí, toàn bộ Tào gia không chết không ngớt, khôngngày an bình.

Nhìn mười dấu máu trên ngực Tào Tôn, vợ chồng Tào Bác quỳ xuống nói:

- Ngàn sai vạn sai đều là hai người chúng ta, giờ chúng ta nguyện ý dùngmệnh chuộc tội, hi vọng thánh tăng có thể cứu con cháu Tào gia, bọn họđều là người vô tội.

Được “Huyền Trang pháp sư” khuyên bảo, sáng sớm vợ chồng lên nha môn Long Môn huyện tự thú nhận tội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.