Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng thống khoái chơi bạc ở sòng bài BáchThắng, đã có Thường Bách Vạn bảo đảm, cho dù bọn hắn ghi nợ cũng chẳngquan tâm, đến cuối cùng, chẳng những thua sạch số bạc trong tay, mà cònthiếu năm ngàn lượng.
Năm ngàn lượng ở Đường triều có thể so sánh với 2000 vạn nhân dân tệ, đây là một con số khổng lồ.
Tiểu nhị sòng bài có chủ tâm muốn lừa bịp tống tiền Vũ Nguyên Khánh, VũNguyên Sảng, bọn hắn lại không cần thanh toán, bản thân lại không thèmđể ý, cũng không biết thắng thua bao nhiêu, đánh đến mức đầu óc choángváng. Cuối cùng vẫn là Vũ Nguyên Sảng buồn tiểu, ra ngoài trút bỏ, thanh tỉnh đầu óc, trở về thấy Vũ Nguyên Khánh đang đỏ mắt kêu to “Đặt cược”có luồng dự cảm bất tường, tra hỏi chỗ thiếu nợ, bất giác đã tích lũyđến năm ngàn lượng, tại sao thua không biết rõ.
Con số này quảthật đã khiến Vũ Nguyên Sảng kinh hồn bạt vía, Vũ gia sớm bị bọn hắn làm cho thiếu hụt, bằng không thì cũng không ngàn dặm xa xôi đến Trường Antìm Vũ Mị Nương. Năm ngàn lượng là con số cực lớn, với tài sản trước mắt của bọn hắn, căn bản không trả nổi, hắn kéo tay đại ca, ghé tai nóinhỏ.
Vũ Nguyên Khánh cũng sợ tới mức rùng mình, hai người nơm nớp lo sợ trốn ra sòng bài, thậm chí quên cả chào hỏi.
Quản sự sòng bài nhìn hai huynh đệ bỏ đi như chạy trốn, đi đến trước mặt nhà cái, thấp giọng hỏi thăm:
- Bọn hắn thua bao nhiêu?
Nhà cái tự đắc cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2151103/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.