🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sáng sớm nay, vẻ dị thường của Đỗ Hà đã khiến La Thông có chútbận tâm, vừa vặn khi Phòng Di Ái đến quân doanh gặp được đội đón dâu của Tề Vương Lý Hữu. Sau khi đến quân doanh, hai người gặp nhau nhắc đếnchuyện này, cảm thấy không yên lòng, cùng nhau chạy đến Vũ phủ.

Đang từ cửa phủ tiến vào phủ đệ, vừa vặn nghe thấy Lý Hữu ra lệnh cho mộtđám binh lính đánh chết Đỗ Hà. Hai người này coi trọng nhất là nghĩakhí, cũng bất chấp Lý Hữu có phải Tề Vương hay không, lập tức xuống tay.

La Thông, Phòng Di Ái vốn có võ nghệ bất phàm, huống chi đây là sau lưng có người ném đá.

La Thông tam quyền lưỡng cước đánh ngã năm người, Phòng Di Ái càng caominh, trực tiếp nhấc một tên lên làm đạn pháo đập thẳng vào đám người,luồng lực đạo này nhất thời đánh ngã hơn mười mấy tên trước mặt hắn.

Hắn phủi tay, mỉm cười đứng dậy.

Nghe thấy tiếng Phòng Di Ái và La Thông, trên mặt Đỗ Hà lộ ra một nụ cười,lấy một địch tám mươi, hắn cũng không sợ, hắn mang khinh công cái thế,cho dù phải đối địch với 800 người, cũng có thể thong dong chống đỡ, chỉ cần loạn đánh trong vòng vây, cũng không ai làm gì được hắn, không đếnthời gian uống cạn mấy chung trà, hắn có lòng tin đánh bại 80 người này.

Vấn đề mấu chốt ở chỗ nơi này là Vũ phủ, trong phủ có rất nhiều nữ quyến và người vô tội, nếu động thủ, hắn có thể không gặp việc gì, nhưng khólòng không đả thương đến người khác.

La Thông, Phòng Di Ái xuấthiện rất đúng lúc, với võ nghệ của ba người bọn họ, đối phó với 80 tênhộ vệ kia là chuyện rất dễ dàng.

Lý Hữu nhìn thấy hai người xuấthiện, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, La Thông là tiểu BáVương, danh chấn Trường An. Phòng Di Ái tuy yếu hơn một chút, nhưngtrong thi đấu dũng giả cũng bày ra thần lực khiến người khác chú ý. ĐỗHà thì càng không cần phải nói, ở khắp Trường An, nơi nào cũng có thểnghe thấy câu chuyện truyền kỳ của hắn.

Ba người này tụ lại một chỗ, chỉ dựa vào 80 người dưới trướng của hắn, khó có thể lấy được bất kỳ ưu thế nào.

- Các ngươi...... Các ngươi cũng muốn đối nghịch với cô vương .....

Lý Hữu tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo, nói không ra lời.

Phòng Di Ái cười nói:

- Ta đương nhiên muốn cùng lão đại tiến lui….

La Thông cũng nói:

- Tề Vương Điện hạ, Thanh Liên và Vũ gia cô nương tình đầu ý hợp, ngươicần gì phải ép buộc. Chuyện hôm nay đã đến bước này, nếu tiếp tục gâychuyện, chỉ sợ sẽ rơi đến tai Bệ Hạ, đến lúc đó đối với ai cũng khôngtốt. Kính xin Điện hạ nghĩ lại......

Hắn nói tương đối uyểnchuyển, nhưng cũng biểu lộ mình đứng phía bên Đỗ Hà, chỉ là không muốnlàm to chuyện, cho Lý Hữu một đường lui.

Mặc dù tình huống trước mắt không có đường lui, nhưng Lý Hữu hiện tại vô mưu, cũng không thể không lui xuống.

-...... Hừ! Các ngươi cứ chờ đấy, cô vương sẽ không bỏ qua như vậy đâu!

Lý Hữu lạnh lùng để lại một câu, căm giận rời đi.

La Thông quay đầu lại nghiêm túc nói:

- Ta thấy với tính cách của Tề Vương, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏqua chuyện này. Thanh Liên không sợ, nhưng Vũ cô nương phải chú ý! Ta lo lắng hắn sẽ ra tay với Vũ cô nương.........

Đỗ Hà cười nhạt nói:

- Yên tâm, ta đã có chuẩn bị, sẽ không để hắn thực hiện được......

Nói xong, hắn mỉm cười âm hiểm, đợi Lý Hữu động thủ. Nếu Lý Hữu không độngthủ, mình cũng không chịu thiệt, việc này có thể bỏ qua, nhưng nếu hắnkhư khư cố chấp, trong cuốn “Miêu Cương vạn độc” có ghi chép rất nhiềuđộc dược Miêu Cương dùng để bức cung phạm nhân, mình cũng không ngại đểcho Lý Hữu nếm thử tư vị này.

Quân doanh còn có huấn luyện, La Thông, Phòng Di Ái cũng không thể ở lâu, nói mấy câu rồi cùng nhau rời đi.

Đỗ Hà cũng nhớ tới mình còn có chuyện xử lý, nói với Vũ Mị Nương:

- Bởi vì muốn đuổi theo Tề Vương, lần này đến cầu thân, ta không mang gìcả, đợi sau khi giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ quang minh chính đạimang lễ vật đến đón nàng.

Hắn sợ Vũ Mị Nương lo lắng, cũng không nói rõ đi xử lý chuyện gì.

Vũ Mị Nương cũng biết đại thể, đương nhiên cũng không giữ lại, chỉ hạnh phúc nói một câu:

- Ta chờ chàng......

Thời kỳ Sơ Đường, cũng không thiết trí Kinh Triệu Doãn ở Trường An, tất cả vụ án hình sự đều có Trưởng sử châu phủ xử lý.

Trưởng sử Châu phủ họ Vương là một vị phụ tá thâm niên đi theo Lý Thế Dân nămđó, năng lực xử án không tầm thường, làm người cũng cương trực, xử lýtất cả vụ án ở Trường An rất công bằng, tương đối có năng lực.

Đỗ Hà từng nghe qua danh hào của hắn, cũng rất kính trọng, đi vào phủ nhacũng rất phối hợp, kể lại câu chuyện bị ám sát đã trải qua.

Đúngnhư hắn suy nghĩ, chuyện Đỗ Hà bị ám sát ở chợ phía Tây, rất nhanh nhưmột vòi rồng bạo cuốn trên không trung Trường An, dẫn phát rung chuyểnkhông nhỏ.

Chuyện này truyền vào thâm cung, Lý Thế Dân mặt rồnggiận dữ, lúc này lại kêu Trưởng sử châu phủ giao tất cả tin tức tình báo cho Đại Lý Tự xử lý, để cho ba vị quan viên chưởng quản cao nhất củaĐại Lý Tự Khanh, Hình Bộ Thượng Thư và Ngự sử Trung Thừa phụ trách xử lý việc này.

Đỗ Như Hối, Chương thị, Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạnnghe nói Đỗ Hà gặp chuyện đều vô cùng lo lắng, nhất là lão gia tử càngnổi trận lôi đình, trực tiếp vận dụng quyền lực trong tay tạo áp lực cho Hình bộ. Với tư cách người đứng đầu Thượng thư tỉnh, thống ngự lục bộ,mà Hình bộ là một trong lục bộ, chẳng khác gì một phân đà dưới trướnghắn.

Lão đại muốn tìm tiểu đệ phiền toái, thật sự quá dễ dàng,Hình Bộ Thượng Thư nén lửa giận trong lòng, lấy ra toàn bộ khí lực, tình tiết vụ án tiến triển cực nhanh. Cùng ngày trong đêm, hai thích kháchkhông chịu được bức cung đều trước sau phun ra sự tình.

Sau khi ba vị quan viên biết được sự tình đều vô cùng kinh hãi, bẩm báo tất cả cho Lý Thế Dân.

Nghe thấy cái tên thích khách khai ra, thần sắc của Lý Thế Dân cũng khôngkhỏi biến đổi, trầm mặc hồi lâu, lại kêu người mời những người liên quan cùng đến Thừa Khánh điện.

Đỗ Hà làm ghi chép ở phủ nha, sau khithu hồi trâm cài đầu từ Kỳ Trân Các, Chương thị chuẩn bị sính lễ, lạimột lần nữa thận trọng tiến đến Vũ.

Lần này Đỗ Hà không nhìn thấy mặt Vũ Mị Nương, dựa theo tập tục, trước khi kết hôn, hắn không thể gặp mặt Vũ Mị Nương.

Màn đêm buông xuống, khi hắn đang cùng nhị nữ dùng cơm, đã nhận được truyền gọi của Lý Thế Dân, người đến là thái giám truyền chỉ, tỏ vẻ vô cùngnghiêm trọng.

Trong lòng Đỗ Hà biết chuyện này tám chín phần làquan hệ đến chuyện mình bị ám sát, cũng không chậm trễ, vội vàng đếnThừa Khánh điện.

Lúc này trong Thừa Khánh điện có một luồng khí tức rất nghiêm nghị.

Hoàng Đế đế quốc Đại Đường Lý Thế Dân đang ngồi trên cao, mặt lạnh như băng, khiến cung điện có một luồng cảm giác lạnh buốt.

Thái tử Lý Thừa Càn cúi đầu, đứng bên cạnh, mặt không còn một chút huyết sắc.

Ba vị chưởng quản cơ quan hình sự cao nhất Đại Lý Tự Khanh, Hình Bộ Thượng Thư, Ngự sử Trung Thừa khiêm cung đứng phía dưới, trên trán cũng mơ hồtoát mồ hôi lạnh. Bọn hắn tuyệt đối không ngờ, chuyện ám sát lần này lại liên quan đến Thái tử Đại Đường thái tử, nếu vấn đề này vỡ lở ra sẽ dẫn đến phong bạo cực lớn.

Ba người bọn họ cũng không đảm đương nổi.

- Bái kiến Bệ Hạ, Thái tử, ba vị đại nhân!

Đỗ Hà tiến vào, chào hỏi từng người.

Lý Thế Dân đưa tay kêu miễn lễ, Lý Thừa Càn bất ngờ lộ ra nụ cười với hắn. Nụ cười này tràn đầy ủy khuất và cầu khẩn, không phải vạn bất đắc dĩ,hắn không thể lộ ra vẻ mặt này với Đỗ Hà, chuyện cho tới bây giờ hắncũng không thể tránh được. Nếu một Thái tử đang bị bế quan lại dính thêm chuyện này, hậu quả không cần nghĩ cũng biết. Vì bảo vệ tước vị Tháitử, hắn cũng không khỏi không lộ ra thần sắc ủy khuất cầu toàn với ĐỗHà.

Đỗ Hà thấy trong lòng vô cùng sảng khoái. Chỉ có điều lúc này Lý Thế Dân đang nhìn soi mói, hắn không có lộ ra bất cứ biểu lộ gì. Còn lại ba vị đại thần cũng lần lượt gật đầu, ý bảo Đỗ Hà hiện tại đã đứngvững gót chân trong triều, đã nhận được tán thành của tất cả văn võ đại thần.

Hắn vừa đứng thẳng dậy, Lý Thế Dân liền chậm rãi mở miệng:

- Đỗ ái khanh! Hai người bị ngươi bắt được đã cung khai, bọn hắn nói được người của phủ Thái tử mua chuộc, ngươi có ý kiến gì không?

Đỗ Hà liếc nhìn Lý Thừa Càn nói:

- Hạ thần cho rằng không có khả năng, đây là ác ý vu oan, chuyện thích khách không quan hệ đến Thái tử!

Hắn nói thật, lần này nhìn thấy Thái tử gặp chuyện xui xẻo, cũng khiến hắnvui vẻ, nhưng hắn vẫn thích bắt được độc thủ thật sự đứng phía sau hơn.

Nếu thích khách đã khai ra Thái tử Lý Thừa Càn, vậy người đứng phía sau tám chín phần là Lý Hữu. Đương nhiên ở đây không phải không có khả năng vừa ăn cướp vừa la làng, nhưng trên đời không có người nào vụng về như vậy, tự cuốn mình vào trung tâm của chuyện này.

Nói xong hắn cũng đem chuyện mình gặp thích khách, bắt trộm kể lại, đương nhiên cũng rào đón nói:

- Dựa theo suy đoán của hạ thần, hẳn là có người thuê hai gã thích kháchđến ám sát ta, sau đó khi lơ đãng tiết lộ mình là người của phủ thái tử, để cho người bị ám sát biết người ra tay với mình là Thái tử điện hạ,hòng đạt được mục đích vu oan giá họa. Thần cho rằng có người biết hạthần và Thái tử có chút xích mích, cho nên mới thiết hạ bẫy rập như vậy, để đánh lạc hướng.

Lý Thế Dân là nhân vật bậc nào, sau khi nhậnđược tin tức, vì chuyện này có liên quan đến người sẽ thừa kế ngôi vua,hắn từng tự mình thẩm vấn hai tên thích khách, từ lời nói của bọn chúngphát hiện ra một ít sơ hở, trong lòng đã có hoài nghi. Lời này của Đỗ Hà càng làm cho Lý Thế Dân khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, lửa giậnvô tận phút chốc nổi lên. Hắn sớm đã có suy nghĩ phế bỏ Thái tử, nhưngthời cơ còn quá sớm, khi hắn chưa chính thức hạ lệnh phế bỏ Thái tử, LýThừa Càn vẫn là người kế thừa ngôi vua của Đại Đường, người giật dây dám can đảm vu hãm Thái tử, thật sự vô cùng đáng hận.

Lý Thừa Càn cũng quỳ lạy nói:

- Phụ hoàng, nhi thần không phủ nhận mình xác thực không thích Đỗ Hà,nhưng còn chưa đến mức phái thích khách, thích khách xác thực không phải do nhi thần phái đến.

Lý Thế Dân gật đầu nói:

- Thái tửđứng lên đi, vụ án này xác thực có nhiều điểm đáng ngờ. Nhìn tình hìnhtrước mắt, mục đích vu oan giá họa chiếm đa số, nếu chuyện này khôngphải do ngươi làm, ngươi cũng không cần phải sợ. Việc này trẫm sẽ điềutra rõ ràng....Các ngươi lui ra trước...... Đỗ Hà, ngươi lưu lại!

Lý Thừa Càn cùng ba vị đại thần trước sau lui ra!

Lý Thế Dân chậm rãi đi đến trước mặt Đỗ Hà nói:

- Lâu rồi trẫm và ngươi không uống mấy chén, hôm nay hãy uống cùng trẫm mấy ly.

Hai người tiến vào phòng ăn, bên trong đã bày đầy sơn hào hải vị.

Các loại mỹ thực gì đó đều có, duy chỉ có không có một cung nữ nào hầu hạ.

Đỗ Hà rót đầy chén rượu cho Lý Thế Dân, Lý Thế Dân uống một hơi cạn sạch,dùng long bào xóa đi vết rượu bên miệng, hai mắt nhìn chén rượu trốngtrơn, chậm rãi nói:

- Hiền tế, ngươi nói, trẫm có phải một phụ thân tốt không?

- Cái này?

Đối mặt với câu hỏi của Lý Thế Dân, Đỗ Hà có chút mê hoặc, nhìn người đốidiện, bất ngờ phát hiện vị thiên cổ nhất đế trước mặt hắn mơ hồ có vàiphần thương cảm.

Không đợi hắn mở miệng, Lý Thế Dân nói tiếp:

- Trẫm tự nhận mình là một vị hoàng đế tốt, nhưng cũng không dám tự nhận mình là một phụ thân tốt!

Đỗ Hà trầm mặc hồi lâu, cười nói:

- Nhạc phụ đại nhân muốn nghe nói thật hay nói dối.

Lý Thế Dân nói:

- Đương nhiên là thật, bằng không ta tìm ngươi làm gì? Văn võ cả triều,cũng chỉ có một mình ngươi dám nói thật với trẫm! Ngụy ái khanh cũng cóthể, nhưng chỉ là đối với chuyện quốc sự….

Đỗ Hà cười nói:

- Đáp án của tiểu tế dĩ nhiên khẳng định nhạc phụ đại nhân là một phụthân tốt, là một phụ thân rất đúng cách! Điểm ấy tiểu tế vạn phần khẳngđịnh.

Hắn cũng uống cạn chén rượu.

Sau khi sửa sang lại mạch suy nghĩ, hắn nói tiếp:

- Có phải là một phụ thân hợp cách hay không, thật sự rất khó phán định.Tiểu tế cảm thấy chỉ cần một phụ thân có tình yêu thương hài tử, quantâm hài tử, bảo vệ hài tử thì đó là một phụ thân hợp cách. Nhạc phụ đạinhân rất nghiêm khắc với chư vương tử, đó là hi vọng bọn hắn có thểthành tài, là biểu hiện của yêu thương. Nhạc phụ đại nhân đã tìm nhữnglão sư xuất sắc nhất cho các vương tử, đây cũng là biểu hiện của yêuthương. Chỉ có điều dù sao nhạc phụ đại nhân không phải phàm nhân, người là Hoàng Đế đế quốc Đại Đường, ở trên ngàn vạn người, những người làcon của ngươi, vừa ra đời đã chú định bọn họ là hoàng tử có địa vị caoquý dưới một người trên vạn người, có thể hưởng thụ tất cả vinh hoa phúquý. Nhưng bởi vì tất cả những điều ấy lấy được rất dễ dàng, cho nênnhững người biết quý trọng lại không nhiều lắm. Đây cũng là chuyện không thể làm gì, nhạc phụ đại nhân không cần tự trách mình.

Hắn không biết vì sao Lý Thế Dân lại hỏi như vậy, nhưng biết rõ trong lịch sử, hoàng tử là những người khó dạy nhất.

Bởi vì hoàng tử là nhị thế tổ đứng trên đỉnh tháp vàng, nhị thế tổ chính là đoàn thể khó dạy dỗ nhất, càng được cưng chiều lại càng khó dạy.

Trong lịch sử cũng không có mấy quân vương ưu tú được trưởng bối nâng tronglòng bàn tay, thường thường bọn hắn có những tao ngộ không bình thường,nói thí dụ như Hán Vũ Đế, Hán Tuyên Đế, là một trong hai Hoàng Đế có tưcách nhất của Hán triều, Vũ Đế khi còn bé cũng không được sủng ái, bởivì Thái tử Lưu Quang Vinh hàm oan chịu tội mới đến phiên hắn làm Tháitử, Hán Tuyên Đế còn lớn lên trong lao ngục, còn có Đường Huyền Tông,Tống Thực Tông, Tống Nhân Tông, Tống Hiếu Tông, Minh Thành Tổ…những đếvương có tư cách này đều không được cưng chiều quá mức.

Lý ThếDân chắc chắn rất quan tâm đến các nhi tử, khi hắn mới tức vị, đã từngđích thân diễu võ giương oai giáo dục các nhi tử không được quên mùi vịtruyền thống. Hắn còn hao tổn tâm cơ đích thân an bài những lão sư tốtnhất cho các nhi tử. Cho dù là kẻ hồ đồ vô năng nhất như Tề Vương LýHữu, hắn cũng chưa từng buông tha, mấy lần thay thế thầy của hắn, hyvọng có thể giáo dục hắn tốt hơn. Chỉ dựa vào điểm này dĩ nhiên xem nhưmột phụ thân hợp cách rồi.

Chỉ là chuyện không như lòng ngườikhiến người ta tiếc hận, mười bốn nhi tử của Lý Thế Dân phần lớn đều làkẻ bất tài, hơn nữa kết cục cũng đều bi kịch, trong mười bốn người này,trừ Lý Phúc, Lý Trì, còn lại mười hai người đều chết oan uổng.

Nuôi con không dạy là lỗi của cha. Dạy dỗ không nghiêm là thầy bê trễ.

Lời này chưa hẳn hoàn toàn chính xác, Đỗ Hà thấy mấu chốt tạo thành tất cả chuyện này đều ở xã hội phong kiến.

Hoàng tử có được tất cả, chính là nguyên nhân thúc đẩy người ta sa đọa.

Người oai hùng như Lý Thế Dân, không phải cũng như vậy.

Lý Thế Dân rót đầy chén rượu cho Đỗ Hà nói:

- Hiền tế nói không sai, bọn hắn sinh ra ở nhà đế vương, không nhận thứcđược trẫm tranh đấu giành thiên hạ không dễ dàng, không biết muốn giữvững giang sơn khó khăn như thế nào, cho rằng tất cả những gì trẫm chobọn hắn là lẽ đương nhiên, cứ tiếp tục như vậy, thật sự không ổn!Trẫm….xác thực không nên dung túng bọn hắn.

Hắn trầm mặc một lát, rồi thốt ra một lời kinh thiên:

- Thích khách là Tề Vương phái đến!

Đỗ Hà nghe vậy khẽ giật mình, cuối cùng cũng minh bạch, thì ra Lý Thế Dânđã có phát giác, chỉ là không biết nên xử lý như thế nào, thân là HoàngThượng hắn không thể ngồi yên không để ý tới, nhưng với tư cách phụthân, Tề Vương dù sao cũng là nhi tử của hắn, quản giáo vô phương, nếutruy cứu, phụ thân như hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Chonên trong lòng mê man, trong mắt thậm chí có vài phần thương cảm.

Đỗ Hà cười nói:

- Tiểu tế xác thực có một ít xích mích với Tề Vương Điện hạ, nhưng tiểutế tin tưởng Tề Vương Điện hạ sẽ không hồ đồ như vậy, việc này có lẽkhông liên quan đến hắn.

Lời này hắn đáp rất gọn gàng, khiến LýHữu gặp xui xẻo chính là ước nguyện ban đầu của hắn, nhưng trải qua đốithoại lần này với Lý Thế Dân, tâm tư của hắn lại dao động.

Bất kể nói thế nào, Lý Thế Dân là một Hoàng Đế, đợi hắn xác thực quả thực vôcùng khó khăn, hắn không muốn nhìn thấy Lý Thế Dân khó xử, nói lời nàychẳng khác gì không truy cứu trách nhiệm hình sự của Lý Hữu, mà để choLý Thế Dân dùng thân phận phụ thân tự xử phạt!

Trong lịch sử Lý Hữu căn bản là một cái rắm, thậm chí còn không bằng Lý Thừa Càn.

Đỗ Hà cũng không để ý đến hắn, nếu chuyện này có thể mua được thể diện của Lý Thế Dân thì cũng không thiệt thòi.

- Tính toán nhỏ không phải là quân tử, không độc ác chẳng phải là trượng phu!

Lý Thế Dân lắc đầu tán thưởng, tỏ vẻ ngưỡng mộ nói:

- Đỗ tướng thật sự đã sinh ra một nhi tử tốt, nếu nhi tử của trẫm đều cóphần độ lượng của hiền tế , trẫm nằm mơ cũng cười ra tiếng.

Nóixong, Lý Thế Dân cũng tiêu tán được tâm sự trong lòng. Hắn sớm đã thôngqua mạng lưới tin tức đặc biệt biết được chuyện giữa Lý Hữu và Đỗ Hà,chỉ là không cách nào phán đoán người giật dây rốt cuộc là Lý Thừa Cànhay là Lý Hữu, Đỗ Hà nói giúp cho Lý Thừa Càn, chắc chắn người giật dâychính là Lý Hữu, cho nên quyết định nghiêm trị Lý Hữu, mấu chốt của vấnđề ở ngoài sáng trong tối. Thân phận hiện giờ của Đỗ Hà đã không giốngbình thường, là trụ cột của Đại Đường. Nếu xử lý ở ngoài sáng, cuộc đờicủa Lý Hữu sẽ bị phá hủy, bị bêu danh trọn đời trong sử sách, nếu xử lýchỗ tối, có thể giữ gìn một chút thể diện của Lý Hữu, mặc dù cũng sẽ tìm một lý do xử phạt, nhưng không đến mức rơi vào tình trạng bêu danhthiên cổ.

Đỗ Hà lại nghĩ rằng chuyện đến đây nên dừng, trong mấyhoàng tử, người duy nhất khiến hắn có hảo cảm là Ngô Vương Lý Khác, LýKhác có phong cách của Lý Thế Dân, tấm lòng độ lượng đủ khiến người khác cảm phục.

Tâm sự xong, hai người lại tùy ý trò chuyện.

Đỗ Hà cũng thừa cơ trình bày qua tiến triển thống trị Giang Nam, Lý ThếDân không ngừng gật đầu, tỏ vẻ tán động cố gắng của Đỗ Hà.

Nhưng bỗng nhiên ngữ khí thay đổi, trong mắt Lý Thế Dân mơ hồ lộ ra sát khí hỏi:

- Hiền tế, trẫm tựa hồ nghe nói, ngươi ý định lấy thêm nương tử, có việc này không?

Đỗ Hà giật mình, nụ cười cứng ngắc, đáy lòng có chút chột dạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.