Bài cửu còn được xưng là cốt bài, mỗi bộ bài là ba mươi hai trương, mỗitrương hình chữ nhật, bên trên khắc những dấu chấm tròn từ hai tới mườihai theo những phương thức sắp hàng bất đồng. Bài cửu bắt nguồn từ Trung Quốc, được truyền lưu rộng rãi trong dân gian, thuộc loại dụng cụ dùngđể giải trí tiêu khiển. Bình thường bài cửu có bốn người cùng chơi,nhiều loại cách chơi, biến hóa cũng khá nhiều.
Ở Đường triều, bài cửu là một hạng mục đánh bạc khá náo nhiệt.
Nhưng Đỗ Hà cũng chưa từng chơi qua, ngay cả làm sao ghép thành đôi hắn cũngkhông biết, hắn duy nhất chỉ biết một tổ bài, chính là được xưng Chí Tôn Bảo trong cửu ngũ chí tôn, là thiên bài lớn nhất.
Sau khi Đỗ Hà ngồi xuống, lại có hai người cũng theo ngồi xuống.
Một thương nhân béo phệ, người đầy hơi tiền, trên người mặc xiêm y hoa lệ,thân hình béo chẳng khác gì một đầu trư, mười ngón tay đều đeo nhữngchiếc nhẫn bảo thạch màu sắc khác nhau. Vừa mới ngồi xuống, hắn liềnphát ra một tiếng cười to:
- Đỗ công tử, đã lâu không gặp ngươi, hôm nay lại đến đây tặng tiền…
Đỗ Hà liếc mắt nhìn hắn, cũng không nhận ra, nghĩ đến có lẽ năm đó là bằng hữu chơi bạc của “Đỗ Hà”, thong dong cười nói:
- Thật có lỗi, tại hạ quý nhân hay quên sự, không còn nhớ rõ ngươi làai…Nhưng nếu như ngươi có đủ gan không bỏ trốn, hôm nay ta muốn thắnghết mười chiếc nhẫn trên tay ngươi…
Việc Đỗ Hà mất trí nhớ đã sớm không còn là bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2151060/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.