Phòng Di Ái cầm bạc bỏ vào trong túi, trên mặt cười tươi như hoa, ánhmắt quét lên bàn lại ngoài ý liệu nhìn thấy đôi bài cửu “Chí Tôn Bảo”không biết đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại đôi bài mai hoa cùng tứlục tạo thành “biệt thập” trà trộn vào đống bài trên bàn.
- Lão đại, ngươi làm như thế nào? Có được chiêu thức ấy ở trong sòng bạc còn không đại sát tứ phương được sao!
Phòng Di Ái thèm nhỏ dãi, hai mắt tỏa ánh sáng, chợt lóe chợt lóe, nghĩ thầmnếu mình biết được chiêu này, ngân lượng trắng lóa còn không phải cuồncuộn tràn đến.
Đỗ Hà nhẹ giọng nói:
- Chuyện này chúng ta sẽ nói sau!
Bàn tay hắn xẹt qua tay áo Phòng Di Ái, từ trong tay áo hắn lấy ra đồ vật của mình.
Nguyên lai khi hắn đang vỗ vai khuyên bảo Phòng Di Ái về nhân phẩm làm người,hắn đã đem đồ vật trao đổi bỏ vào trong tay áo Phòng Di Ái. Ở thời cổđại không có may túi áo giống như thời hiện đại, bình thường đều maythêm một cái túi bên trong tay áo hoặc địa phương nào ẩn mật để bỏ đồvật bên trong.
Trong tay áo Phòng Di Ái chứa đầy ngân lượng, vìvậy hắn hoàn toàn không hề hay biết trong tay áo của mình có thêm đồ vật nào khác.
Đỗ Hà biết mình không rành về đổ bạc, thậm chí làkhông biết chơi, vì vậy từ Vũ gia lấy theo một ít trang bị, trong đó cócả bài cửu, hắn thu bốn trương bài phối hợp bỏ trong tay áo, theo thứ tự là Chí Tôn Bảo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2151050/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.