Trên người Đỗ Hà mặc một bộ võ sĩ phục mộc mạc của hiệp khách giang hồ,có chút tản mạn tựa vào trên xe ngựa trang hoàng giản dị tự nhiên.
Ngày hôm qua hắn nghe được an bài của Lý Thế Dân, trong lòng cảm thấy thậtkhông vui. Bảo hộ Trường Nhạc, bồi Trường Nhạc đi du ngoạn hắn thậtthích thú, nhưng vì sao lại có thêm Cao Dương? Nghĩ đến vị công chúatrốn dưới giường tân hôn của hắn, nghe lén phu thê hắn tình tự ân ái,hắn thật sự cảm thấy có chút đau đầu.
Vì vậy đối với hành trình hôm nay hắn cũng có chút bài xích.
Trường An là một địa phương rộng lớn, đi đâu không đi, dù là đi Tần Hoàng Lăng chiêm ngưỡng lăng mộ của Tần Thủy Hoàng một chút vẫn hơn đi đến chùamiểu, nhìn xem một nhóm hòa thượng chỉ biết niệm kinh không chút ýnghĩa.
Nói trắng ra Đỗ Hà đối với hòa thượng hay Phật giáo cũng không có bao nhiêu thích thú.
Tuy rằng hắn cũng không bài xích Phật giáo, nhưng đối với một ít lý luận của họ cảm thấy không quá chấp nhận.
Cái gì là đời người vô thường, chư pháp vô ngã gì gì đó thật là khó hiểu.
Nếu như người sống trên đời đều có định số, vô dục vô cầu, không nghĩ siêuviệt bản thân, không nghĩ tới cách tân, trên thế giới căn bản không códạng người như thế, chính vì người luôn ham thích học hỏi, có tinh thầncách tân mạo hiểm mới có thể từ vượn người tiến hóa thành nhân loại, sau đó không ngừng phát triển cho đến nay.
Hơn nữa câu nói được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2150860/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.