Đỗ Hà mang theo ngữ khí như nửa thật nửa đùa nói ra, nhưng dânchúng đứng dưới đài lại không có một người nào, không có một ai cười ratiếng, trong mắt dần dần xuất hiện cảm xúc phẫn nộ.
Giá hàng hóa chênh lệch theo lời Đỗ Hà bọn họ đều hiểu rõ ràng, nhưng nơi này là Trường An.
Dân chúng Trường An so với dân chúng ở địa phương khác có được nhiều tiềnhơn, đây là điều không thể nghi ngờ. Đại Đường đế quốc dưới sự thống trị của Lý Thế Dân đã biến thành kỳ tích, thực lực của quốc gia cùng sinhhoạt của dân chúng đều thẳng tắp tăng lên.
Giá hàng hóa hạ thấp, khiến trong tay dân chúng đều có tiền thừa.
Dân chúng cũng không lưu ý chuyện dùng thêm tiền để mua đến sự an tâm, chonên cũng không tính toán hương nến trong chùa đắt hơn bên ngoài. Nhưnglời nói của Đỗ Hà chẳng khác gì châm nhọn đâm vào thân thể bọn họ.
Phần lớn bách tính đều là người đơn thuần, bọn họ chỉ đơn giản nghĩ rằngtiền dầu vừng của mình là biếu cho Phật Tổ, dùng tiền dầu vừng mua sựbình an cho gia đình, mua an tâm. Bọn họ căn bản không thể tưởng đượchòa thượng trong chùa lại dùng tiền dầu vừng đến hưởng thụ, đến hưởnglạc…
Ở trong phòng ốc còn xa hoa hơn cả vương phủ, uống trà LongTỉnh tốt nhất, chỉ trò chuyện tán gẫu cũng phải đốt hai cây Long TiênHương, dù dân chúng đơn thuần nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngốc.
Bọn họ cũng đều biết lời nói của Đỗ Hà ý vị thế nào.
Một đám người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2150824/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.