🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mê chướng nào lợi hại nhất.

Kết quả chỉ có một, mê chướng chân thật lợi hại nhất.

Chính là bởi vì chân thật, cho nên không có người hoài nghi thật giả, do đólâm vào tuyệt địa vạn kiếp bất phục, không cách nào tự kềm chế.

Đỗ Hà, Đoạn Kiền Chí đều lâm vào mê chướng như vậy.

Giống như cảnh trong [Hiệp khách hành], một đám cao thủ đều là nhân vật tuyệt đỉnh đương thời, luận ngộ tính thiên tư há lại sẽ kém hơn Thạch PháThiên nửa phần? Nhưng bọn họ vĩnh viễn không cách nào hiểu thấu đáo thần công hiệp khách hành chỉ vì một mực sa vào lý giải ý nghĩa trong chữ mà không chú ý đến bản thân nét chữ.

Thạch Phá Thiên không đọc được chữ ngược lại nhìn rõ bản chất.

Dù Đỗ Hà có tài năng thế nào thì đối mặt với mê chướng chân thật này cũng bất giác đi vào.

Hôm nay đi ra mê chướng, hết thảy đều bừng tỉnh đại ngộ: Mọi chuyện vốn đơn giản bày ra ngay trước mặt, chỉ là không nhìn thấu.

- Vương Hưng, ngươi tới chùa lấy sổ ghi nhân khẩu tới đây.

Đỗ Hà cười nói, hung phạm đã lộ ra, vậy thì thị phi hắc bạch sẽ ở trong sổ nhân khẩu.

Vương Hưng không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn nghe lệnh mà đi.

Đỗ Hà nhìn qua ba người có chút khẩn trương, bình thản hỏi:

- Trong Hoằng Phúc thì ai có võ công tốt nhất, là Tuệ Không hòa thượngsao? Ta nhớ thủ chưởng của hắn rất đặc biệt, Thiếu Lâm có vũ tăng, chùacác ngươi cũng có?

- Cái này.....

Ba hòa thượng nhìn nhau, cuối cùng Giới Không nói:

- Cụ thể là ai, chúng ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá Tuệ Không đại sư xác thực có một thân võ nghệ, có lần có một hán tử say vào chùa quấyrối. Tuệ Không đại sư một chưởng đánh gãy đại thụ to như chén cơm khiếnhán tử kia sợ vãi cả quần. Lúc ấy chúng ta liền hỏi Tuệ Không đại sư học được ở đâu bản lĩnh, Tuệ Không đại sư nói là sở học của hắn so với sưphụ chỉ là chút da lông. Chỉ là có chút kỳ quái, sau đó có mấy tăng nhân gan đề nghị hy vọng có thể cùng Nạp Ngôn chủ trì học tập mấy chiêu thìbị mắng một trận, nói sao đệ tử cửa Phật lại không nghiên cứu Phật phátmà lại đi tập đao thương, còn nói mình không biết võ nghệ.

- Việc này ta cũng nhớ.

Phổ Minh bên cạnh nói:

- Sau đó chúng ta hỏi Tuệ Không đại sư nguyên do, đại sư lại nói Nạp Ngôn ghét tập võ, võ nghệ của hắn là học từ sư phụ hắn. Nhưng chúng ta cũngbiết Tuệ Không đại sư chỉ có một sư phụ là chủ trì.

- Tướng quân.

Vương Hưng cầm một quyển sách hình dáng sổ hộ khẩu đi tới. Vì chùa là nơi tụtập nhiều người nên mỗi chùa đều có một quyển chép danh sách người ởlại, bao gồm cả thành viên vốn có trong chùa, lữ khách ở tạm lẫn nhữnghòa thượng và quý nhân vào chùa thanh tu. Đỗ Hà mở ra danh sách, điềutra từng mục, đến khi gấp lại đã xác định hung phạm là ai, hiện giờ chỉthiếu căn cứ chính xác.

Phá án cũng như sợi chỉ lật sách, chỉ cần manh mối là có thể làm rõ hết thảy, mọi việc sẽ trở nên dễ dàng.

Hắn nhìn lại vào thân thể Nam phu nhân, chứng cứ nhất định ở đó. Trên đờicũng không ai có thể làm chuyện gì hoàn hảo, mấu chốt là có tìm thấy hay không.

Nhìn vào dung mạo xinh đẹp của Nam phu nhân, đột nhiêncảm thấy thiếu gì đó, lại chú ý tới Trường Nhạc, Cao Dương liền giậtmình:

- Vương Hưng, ngươi mang một đội thay ta làm một chuyện,mặt khác gọi Đoàn huynh đệ về đây, nói cho hắn biết không cần điều tranữa, ta đã biết rõ ai là hung thủ.

Vương Hưng mừng rỡ như điên,hắn làm bộ khoái nhiều năm nhưng vẫn là lần đầu gặp loại án không thểđiều tra bằng kinh nghiệm, hữu tâm vô lực. Biểu hiện của Đỗ Hà khiến bọn họ hổ thẹn nhưng cũng thấy tin phục, rất nghiêm túc ghi nhớ những điềuhắn nói rồi đi chấp hành.

Cao Dương kinh hỷ nói:

- Tỷ phu thật sự đã biết ai là hung thủ? Là ai, là ai?

Đỗ Hà ra vẻ thần bí:

- Là nhân vật ngươi không thể ngờ, ở lại sẽ biết ngay.

- Không nha...... Cao Dương muốn biết giờ.

Nàng quấn lấy Đỗ Hà như mèo thấy mỡ. Đỗ Hà muốn định thoái thác nhưng lạikhông ngờ kỹ thuật mè nheo của Cao Dương càng lúc càng tăng, bất đắc dĩđành nói ra.

Hắn nói khẽ chỉ để cho Trường Nhạc, Cao Dương nghe được.

Trường Nhạc, Cao Dương nghe xong cái tên mà Đỗ Hà nói ra thì đều trợn mắt.

Đoạn Kiền Chí vừa đến Nam phủ không lâu, còn chưa kịp hỏi thăm thì đã nghe báo tin Đỗ Hà đã biết rõ hung phạm.

Hắn trầm mặc hồi lâu, cười khổ một tiếng, vốn có lòng định phân cao thấpvới Đỗ Hà nhưng dường như đã thua thảm, vội vàng trở lại Hoằng Phúc tựtụ hợp cùng Đỗ Hà.

Đỗ Hà sai người đem Nạp Ngôn, Tuệ Không, Nam Hồng tới cửa ký túc nơi Phổ Huệ chết, chữ Nam vẫn ở đó như vạch rõ hung phạm.

- Nạp Ngôn, Tuệ Không, Nam Hồng đã mang đến, Đỗ tướng quân nên nói ra hung phạm đi.

Đoạn Kiền Chí cũng cho hung phạm là một trong số Nạp Ngôn, Tuệ Không, NamHồng, không kiên nhẫn muốn biết rõ. Hắn đề phòng Tuệ Không, dĩ nhiênnhìn ra đôi song thủ cương mãnh của hắn, thầm nghĩ:

- Hung phạm hơn phân nửa chính là hắn.

Đỗ Hà cười nói:

- Không gấp.

Từ từ nói:

- Trước lúc nói ra hung phạm ta sẽ cho mọi người biết chữ này nói rõ thân phận hung phạm, đồng thời cũng đẩy chúng ta đi lạc lối, chữ này cónghĩa là gì?

Hắn chỉ vào chữ Nam trên mặt đất, hỏi mọi người.

Hắn nhìn Trường Nhạc.

Trường Nhạc nói:

- Là chữ Nam.

Lại nhìn Cao Dương, kết quả đồng dạng.

Hắn nhìn quanh một vòng, hết thảy đều như vậy.

- Không sai.

Đỗ Hà cười nói:

- Nhìn đúng là chữ ‘Nam’ nhưng các người không để ý đến một điểm, Phổ Huệ không biết chữ, xin hỏi hắn làm sao ghi được? Phổ Huệ bị tràn máu chếtngạt, trước khi đó đầy đủ thời gian để viết tên hung phạm...... Rất đáng tiếc, hắn không biết chữ, hắn biết hung thủ là ai, nhưng lại không viết ra được......Chỉ viết một chữ Nam, vì cái gì? Ta rất ngạc nhiên, ngườichưa từng học qua chữ như hắn lại chỉ ghi một chữ này?

Một loạt vấn đề liên tiếp phát ra từ miệng hắn.

Cao Dương cau mày.

Trường Nhạc tựa hồ đã minh bạch, cộng với đáp án của Đỗ Hà nói, lộ ra nụ cười vẻ hiểu ý.

Những người khác không hiểu ra sao.

Đoạn Kiền Chí nói:

- Nghe Đỗ tướng quân vừa nói như vậy, ta cũng khó hiểu. Ta vẫn cho là Phổ Huệ biết chữ, chữ Nam hắn ghi có liên hệ với hung phạm. Hôm nay xem ra, hết thảy đều sai.

- Sai......

Đỗ Hà ngắt lời Đoạn Kiền Chí:

- Ý nghĩ này mười phần sai, Phổ Huệ không biết chữ nhưng chữ hắn ghi raquả thật có liên hệ với hung phạm, ngươi với ta cũng sai phương hướng,chỉ bởi vì lâm vào mê chướng, không cách nào thấy rõ. Không biết chữ,không có nghĩa là một chữ cũng không biết. Sáng nay ta gặp chuyện thúvị, một đứa bé muốn viết hai chữ dế nhũi (thổ miết) nhưng rốt cuộc lạighi chữ rùa (tả miết),vì cái gì? Theo đạo lý, đất là chữ thông thườngchỉ cần học qua là có thể viết nhưng chữ kia khó viết hơn nhiều. Đứa bélại ghi chữ rùa mà không ghi chữ dế nhũi, nó chưa từng học qua cả haichữ nhưng vì cha hắn bán rùa nên nó cứ nhìn mãi chữ dán trên giỏ trúcthành quen.

- Đồng dạng đạo lý, Phổ Huệ không có người dạy nhưngchưa hẳn một chữ sẽ không ghi, không biết. Có một số chữ hắn nhìn nhiềunên quen.

Đỗ Hà giải thích.

- Ta hiểu được, sáu chữ Nam mô A di đà phật, hòa thượng mỗi ngày đều niệm nên có hòa thượng nào không biết.

Cao Dương đột nhiên hiểu ra, vỗ tay, lập tức lại khó hiểu nói:

- Có thể, nhưng chữ Nam đọc thế nào vẫn vậy, đâu có gì khác.

- Không đúng.

Đỗ Hà nheo mắt nói:

- Một chữ nam đọc riêng thì là chữ nam nhưng trong Phật ngữ thì không phải.

Cao Dương vẫn không rõ.

- Đọc là Na......

Trường Nhạc kéo tay Cao Dương, lạnh lùng nhìn Nạp Ngôn.

- Trong Phật giáo thì sáu chữ Nam mô A di đà phật đọc là ‘Na mô A di đảPhật’...... Phổ Huệ không có người dạy, trời sinh không nói nhưng hắnkhông phải trời sinh đã điếc, sau khi vào chùa một thời gian bị bệnh mới vậy. Trong vòng nửa năm, hắn tiếp xúc kinh Phật, nghe các ngươi niệmkinh, có lẽ không nhớ được, nhưng câu ‘Na mô A di đả Phật’ thì lý gìkhông nhớ. Nửa năm sau, hắn điếc, rốt cuộc nghe không được nhưng quamười năm cũng không có khả năng không biết được chữ ‘Nam’, trong đầu hắn thì chữ Na chính là chữ nam, hắn muốn ghi chữ ‘Nạp’, hung thủ hắn thấychính là ngươi.

Hắn chỉ vào Nạp Ngôn đại sư đang ra vẻ đạo mạo, biểu tình nghiêm nghị lẫn tức giận.

Chính là bởi vì mấy người Đỗ Hà, Đoạn Kiền Chí đều biết ý tứ của chữ Nam nênlâm vào mê chướng khiến vụ án lâm vào bế tắc. Nếu không có Đỗ Hà kịpthời nghĩ ra thì dù bao lâu cũng sẽ không nghĩ ra ẩn ý, bỏ sót hung phạm Nạp Ngôn.

Ngoại trừ Trường Nhạc, Cao Dương thì những người khác đều mảnh xôn xao.

Ai cũng không thể tưởng được cao tăng nổi danh nhất Trường An là một têntham tài, ham hưởng lạc vô liêm sỉ, lại còn tư thông với phụ nữ cóchồng, quả thực là một tin tức chấn động!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.