🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngày hôm nay là ngày Lý Thừa Càn đi đày Kiềm Châu.

Kiềm Châu làTứ Xuyên Trùng Khánh bây giờ. Chỉ cần người hơi có chút hiểu rõ địa lýđều biết Trùng Khánh nằm ở Tây Nam Trung Quốc, là một trong những thànhthị trọng yếu của thượng du sông Trường Giang. Nhưng Kiềm Châu thời cổlại không thể so với hiện tại, chỗ đó núi nhiều người ít, hoàn cảnh mặcdù không tệ nhưng kinh tế lạc hậu, đường xá khó đi, có câu đường vàoThục khó hơn lên trời.

Cùng ngày này, Đỗ Hà được Lý Thế Dân triệu kiến.

Chỗ triệu kiến Đỗ Hà cũng không phải thư phòng trong điện Cam Lộ như bình thường mà ngoài ý muốn là Đông Cung.

Lý Thừa Càn sau khi bị giáng chức đã chuyển ra Đông Cung. Hôm nay ĐôngCung thiếu khuyết chủ nhân, đặc biệt hoang vu. Đỗ Hà lại một lần nữabước vào chỗ này, nhìn xem địa phương quen thuộc lẫn xa lạ, tâm tìnhcũng có chút trầm trọng.

Được thị vệ dẫn đường, Đỗ Hà đi tới mộttầng lầu hai tầng cỡ lớn phía tây Đông Cung. Kiến trúc tòa lầu cực kỳ cổ xưa, có khí tức yên tĩnh. Trước là một tấm biển “Cần khổ trai”, chữviết tinh tế thanh tú, cảm giác như hành vân lưu thủy.

Đỗ Hà nhìn ra, đây là chữ Lý Thế Dân tự tay viết.

Đi vào Cần khổ trai mới phát hiện tòa lầu này là một thư trai. Nó được đặt tên Cần khổ đủ thấy kỳ vọng với chủ nhân cao thế nào.

Đỗ Hà cũng thầm thở dài, đi vào lầu hai, Lý Thế Dân đang đứng quay lưngtrước một bàn sách, nghe tiếng bước chân hắn buồn bã nói:

- Thưphòng này là trẫm tự mình xếp đặt thiết kế, tấm biển cũng là trẫm tự tay viết. Lúc sắc phong Thừa Càn làm thái tử thì thư phòng này là lễ vậttrẫm tặng nó, hi vọng nó có thể dùng cần làm gốc, theo hạnh khổ tiếnlên.

Đỗ Hà đáp:

- Núi sách có đường cần lao, bể học lấy khổ làm thuyền, nhạc phụ đại nhân đối với quá...... Ách......

Trong lúc nhất thời, hắn không biết xưng Lý Thừa Càn tên gì, Thái tử tuyệtđối không thể gọi, hắn bây giờ là dân chúng, nhưng gọi tính danh cũngkhông thích hợp, ngừng lại một chút mới nói:

- Kỳ vọng với đại cữu huynh.

Lý Thế Dân quay người trở lại, tán thán nói:

- Hay cho một câu Núi sách có đường cần lao, bể học lấy khổ làm thuyền,chỉ có chăm chỉ mới là đường tắt duy nhất, chỉ có trả giá gian khổ, mớicó thể thành tựu tương lai. Chỉ tiếc, trẫm không phải là một người chahợp cách, không thể dạy bảo con mình để ra chuyện thế này.

Đỗ Hàkhông nói gì, hắn cũng không tán đồng sự áy náy của Lý Thế Dân. Cha chỉlà người dẫn đường cho con, con có thể thành tài hay không chỉ có thểdựa vào bản thân. Hắn học không vì cha, càng không trưởng thành vì cha.Một người cha cũng không có khả năng sống vì con, hắn có chuyện củamình. Không thể yêu cầu một người cha vĩnh viễn hiểu con, với tư cáchmột người con cũng phải thông cảm cho cha. Lý Thừa Càn không nhỏ nữa,không phải không biết chuyện, đổ lỗi sai lên người cha hắn thật sự không nên.

Bất quá Lý Thế Dân với tư cách làm cha đương nhiên có tìnhcảm này, người ngoài khuyên bảo cũng không tiện, suy nghĩ kỹ trong chốclát, mới nói:

- Kỳ thật tiểu tế cảm thấy nhạc phụ đại nhân cùngđại cữu huynh thiếu sự hiểu nhau. Người không biết đại cữu huynh nghĩgì, đại cữu huynh cũng không biết nhạc phụ đại nhân muốn gì, từ đó sinhra rất nhiều hiểu lầm. Kỳ thật đây cũng là tác hại của việc dạy con thời cổ, lời cha là trời, không tồn tại đối thoại hai chiều.

Lý Thế Dân không trả lời, một hồi lâu, mới nói:

- Trẫm cảm thấy ngươi đúng, kỳ thật trẫm có hỏi Thừa Càn một vấn đề, nólà Thái tử, tại sao phải phản trẫm. Nó nói nó không cam lòng, không camlòng trở thành thái tử hơn mười năm lại cứ thế nhường cho người khác.Trẫm biết nó nói Thanh Tước nhưng trẫm chưa nói cho nó biết nguyên nhân. Nghe ngươi nói vậy trẫm thấy nên nói cho nó biết. Khi nó đi ngươi thaytrẫm tiễn, nói cho nó biết trẫm chưa từng nghĩ sẽ thay nó bằng ThanhTước. Chỉ là sau hai lần nó làm giám quốc thì hành vi dần dần bắt đầuphóng đãng, dưỡng thành tập tính không tốt. Hết thảy đều trong mắt trẫm, trẫm là hi vọng nó có thể tự cảnh giác, đừng tưởng rằng trở thành Tháitử thì có thể trở thành hoàng đế tương lai của Đại Đường, cố tình làmbậy.

Lúc Đỗ Hà đem lời của Lý Thế Dân nói cho Lý Thừa Càn thì hắn khóc vô cùng thương tâm, hi vọng trước khi đi có thể gặp lại cha mìnhmột lần.

- Nói như vậy, Hầu Quân Tập vẫn chưa xuất hiện?

Lý Thế Dân không ngừng gõ lên mặt bàn, mỗi lần nhớ tới tên phản bội từng là tâm phúc này, trong mắt đều lộ ra vẻ phức tạp.

Về phần Vũ Mị Nương như thế nào phát giác Hầu Quân Tập dị động thì Đỗ Hàđã nói chi tiết cho Lý Thế Dân. Lý Thế Dân cũng nghĩ như hắn, định lợidụng người nhà Hầu Quân Tập để dụ hắn. Chỉ là chuyện không như ý, ngườicủa Đỗ Hà an bài vẫn chằm chằm nhìn vào Nam Hồng nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng Hầu Quân Tập.

Theo tốc độ của Nam Hồng, qua ít ngày nữa sẽ ly khai biên giới Đại Đường, lúc đó ra tay chẳng phải dễ dàng.

Bất đắc dĩ, Đỗ Hà chỉ có thể hướng Lý Thế Dân báo cáo tình huống, để ra quyết định.

Lý Thế Dân trầm mặc hồi lâu, gật đầu nói:

- Động thủ đi, Hầu Quân Tập sớm đã nghĩ kỹ đường lui, rút lui hướng bắctuyệt không phải là chạy thục mạng lung tung. Hắn không phải loại ngườicam chịu thất bại, nhất định trù tính cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Đỗ Hà gật đầu tỏ vẻ nhận đồng, hắn từng tự mình điều tra qua mật đạo chạytrốn của Hầu Quân Tập. Mật đạo rất dài, cũng rất mới, cấu tạo phi thường đơn giản, lỗ thoát khí đều là làm qua loa, có thể thấy được nó cũngkhông phải là tỉ mỉ xếp đặt thiết kế mà là mới đào móc. Hầu Quân Tập vào lúc quyết định tạo phản đã nghĩ đường lui cho mình rồi.

Hắn muốn chạy trốn, lựa chọn không chỗ nào khác mà là mặt phía bắc, mười phần là ý định tìm Tiết Duyên Đà nương tựa. Bởi vì đương thời, chỉ có TiếtDuyên Đà mới có năng lực đánh một trận với Đại Đường. Hầu Quân Tập muốnxoay người, chỉ có đầu nhập vào Tiết Duyên Đà.

- Đầu tiên là tạophản, sau là phản quốc. Hầu Quân Tập tội không thể xá, há có thể nuôngchiều! Trước giam người nhà hắn, ngày sau bắt giữ Hầu Quân Tập sẽ địnhtội cả nhà.

Lý Thế Dân rất oán hận Hầu Quân Tập. Nếu không làhắn, Lý Thừa Càn quả quyết không có ý tạo phản. Tuy chuyện bức vua thoái vị là do Lý Thừa Càn tự mình quyết đoán những người sáng suốt đều nhìnra, trong chuyện này Hầu Quân Tập đóng vai trò chính, đổ hết tội lên hắn cũng không oan uổng.

Đỗ Hà lúc này phân phó Hoàng Phủ Hạo Hoa, Ba Vũ Hưng cùng Tần Dục động thủ.

Hoàng Phủ Hạo Hoa, Ba Vũ Hưng, Tần Dục là ba chiến tướng của Đỗ Hà. Trải quanhiều năm luyện tập, mỗi người đều có tuyệt nghệ. Hoàng Phủ Hạo Hoa sáng tạo nhanh nhẹn, có nhanh trí, thiện ở ứng biến, Ba Vũ Hưng thân mang[Thiết Huyết tâm pháp], võ nghệ đã tấn thăng nhất lưu hảo thủ đươngthời, khinh công Tần Dục đã ở cảnh giới cao, dù võ nghệ còn có chút chưa đủ nhưng nếu hắn chuyên tâm né tránh thì cả Ba Vũ Hưng cũng không cáchnào đụng vào hắn mảy may.

Ba người bọn họ đồng loạt ra tay, mặc cho Nam Hồng có ba đầu sáu tay cũng không cách nào đào thoát, một đoàn người đều bị bắt.

Trải qua một phen thẩm vấn, hết thảy nguyên do đều minh bạch.

Nam Hồng vào rất nhiều năm trước, không gọi là Nam Hồng mà là Hồng Nam, làmột viên chiến tướng bên cạnh Hầu Quân Tập. Hầu Quân Tập làm người tựngạo, không giỏi lôi kéo quan hệ nhưng rất bao che cấp dưới nên quân tốt cũng rất trung thành.

Hồng Nam tác chiến dũng cảm, trên chiếntrường đã ngăn qua một mũi tên cho Hầu Quân Tập, rất được Hầu Quân Tậpcoi trọng nhưng hắn lại có tật háo sắc.

Vào lúc tác chiến vớiVương Thế Sung, Hồng Nam phụ trách du kích, tiêu diệt trinh sát VươngThế Sung. Khi qua một thôn nhỏ trinh sát, gặp một thôn phụ rất có tư sắc liền thông dâm. Lý Thế Dân trị quân cực nghiêm, văn bản quân pháp quyđịnh rõ ràng tuyệt đối không thể nhiễu dân, chớ nói chi là phạm phảiloại tội lớn này nên hạ lệnh Hầu Quân Tập xử tử Hồng Nam.

Hầu Quân Tập không đành lòng, đem Hồng Nam thả ra rồi thế một tù binh vào.

Vốn loại chuyện này không thể dấu diếm Lý Thế Dân tuệ nhãn như đuốc nhưnglúc ấy Đậu Kiến Đức lĩnh mười vạn đại quân đến đánh, Lý Thế Dân căn bảnkhông rảnh chú ý nên Hầu Quân Tập qua mắt được.

Hồng Nam chạy vềTrường An, dùng tên giả Nam Hồng, lúc đầu làm nghề rèn sắt. Hầu Quân Tập biết được thì chiếu cố nhiều hơn, Lý Thế Dân sau khi kế vị, Hầu QuânTập là Binh bộ Thượng thư, lợi dụng chức quyền cho Hồng Nam mấy bộ áogiáp hàng mẫu của Đại Đường, dạy hắn chế tác Minh Quang Khải, Quang YếuKhải, Tế Lân Khải, Sơn Văn Khải, Ô Chuy Khải, …đầy đủ mười ba loại kỹthuật chế tạo áo giáp của Đại Đường, để cho hắn có thể trực tiếp buônbán cùng triều đình, chưa đầy vài năm đã trở thành một trong những phúthương Trường An.

Về sau bởi vì Đỗ Hà nhắc nhở, Lý Thế Dân bắtđầu kiểm soát nghiêm khắc với các loại kỹ thuật tinh luyện kim loại,không cho phép tư nhân buôn bán.

Hồng Nam cũng kiếm đủ tiền rồi nên chuyển sang buôn bán nhỏ.

Hầu Quân Tập muốn bức vua thoái vị tạo phản, cần khí giới tốt. Đại Đườngquản lý khí giới phi thường nghiêm khắc nên dù là Hầu Quân Tập cũngkhông cách nào lợi dụng, mới nhớ lại Hồng Nam, tìm tới hắn.

HồngNam tuy đã rửa tay không làm, nhưng một thân kỹ nghệ chưa từng quên,triệu tập công tượng chế tạo cho Hầu Quân Tập hai trăm thanh Đường đaocùng hơn hai trăm bộ Quang Yếu Khải, vào đêm phát sinh án mạng trongHoằng Phúc tự thì giao cho Hầu Quân Tập.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.