Lại nói tiếp, tội danh của Đỗ Hà có thể lớn có thể nhỏ.
Cổ nhân thật kiêng kỵ vì tư phế công, ở trong mắt bọn hắn trời đất bao la quốc sự lớn nhất.
Đỗ Hà xuất chinh bên ngoài, không chờ đại quân chiến thắng hồi triều, vìviệc tư lại bỏ qua binh mã dưới trướng không để ý tới, trước tiên rời đi quay về Trường An.
Ly khai như vậy cũng có ngàn vạn khả năng xảy ra. Đại quân chưa về cũng mang theo ý nghĩa chiến sự còn chưa chấm dứt, cho dù Tiết Duyên Đà đã bị diệt vong, nhưng ở trên thảo nguyên phânkhông rõ địch ta vẫn có thể sẽ gặp kẻ địch. Dù lần này may mắn không gặp địch nhân, nhưng chỉ cần có tiền lệ, ngày sau mỗi người đều có thể bắtchước Đỗ Hà, trước khi đại quân còn chưa hồi triều lại rời đi trước, như vậy quân pháp làm gì còn tồn tại? Tiền lệ mở ra, quân đội tiền tuyến bị tập kích, làm đại quân tại tiền tuyến tan tác, tội này lại trách lênđầu ai đây?
Là noi theo một vị tướng quân như Đỗ Hà vì tư phế công rời đi, hay là noi theo người mở ra tiền lệ này?
Chuyện này có thật nhiều cách để nói, một việc cũng có nhiều cách để giải thích.
Đỗ Hà rời quân, tuy có xin phép nhưng tội danh vì tư phế công quả thật đã chứng thực.
Nếu như chỉ xem nhẹ thì sẽ vô sự, nếu như xem nặng là phạm trọng pháp, sẽ bị quân pháp nghiêm trị.
Kinh nghiệm của Đỗ Hà trong quan trường không đủ, không hiểu rõ ràng, sailầm trong quan trường có thể lớn có thể nhỏ, phải xem thượng cấp nói như thế nào.
Nếu để cho Thị Ngự Sử kia đứng ra buộc tội Đỗ Hà trướctiên, tất nhiên hắn sẽ cố ý đem việc này nói thật nghiêm trọng, mở rộnggấp mười lần, từ mọi mặt đi đả kích Đỗ Hà.
Nhưng Đỗ Hà được ĐỗNhư Hối chỉ điểm, lại trước tiên đứng ra thẳng thắn thành khẩn hết thảy, do chính miệng của mình nói ra, tỏ vẻ mười phần thành ý, vậy tội danhcũng không còn lớn như trước.
Thị Ngự Sử hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, gương mặt tái nhợt tràn đầy mồ hôi.
Trung Thư Thị Lang Sầm Văn Bản bước ra khỏi hàng bẩm tấu:
- Mặc dù Đỗ tướng quân đem nữ tử dẫn vào quân doanh nhưng cũng không phải vì tư tâm mà là vì chiến sự. Nếu không có nữ tử này, Đại Đường chúng ta cũng không có cơ hội đại thắng tại Tái Âm Sơn Đạt Hà, vì vậy thần chorằng Đỗ tướng quân có công không tội! Về phần vì tư phế công là xácthực. Đỗ tướng quân vì việc tư trở về Trường An trước, đúng là có tội.Nhưng Đỗ tướng quân tuổi trẻ khí thịnh, hành vi xử sự có chút khuyếtthiếu ổn trọng là chuyện có thể thông cảm được. Công lao bắc phạt của Đỗ tướng quân mỗi người đều có thể nhìn thấy. Từ xưa tới nay ưu khuyếtđiểm đều công minh, có công thì thưởng, có tội thì phạt. Hôm nay là ngày khánh công, mà không phải ngày trừng phạt. Sau khi khánh công xong sẽđợi ngày khác xử tội vì tư phế công của Đỗ tướng quân!
- Bệ hạ, thần tán thành!
Phòng Huyền Linh đứng ra bẩm tấu:
- Triều đình luật pháp cùng kỷ luật quân đội Đại Đường thật nghiêm minh,có công thì thưởng có tội thì phạt, nếu vì tội mà không thưởng, hoặc vìthưởng mà bỏ phạt, thật sự không thỏa đáng. Thưởng phạt không rõ nhưthế, sẽ làm tướng sĩ trong quân thất vọng đau khổ!
Tiếp đó lại có nhiều vị đại thần bước ra khỏi hàng thỉnh cầu.
Phần lớn đều là những lời bẩm tấu tương tự như lời nói của Phòng Huyền Linh cùng Sầm Văn Bản.
Tuy Lý Thái nhất mạch muốn đem sự tình làm lớn, nhưng bởi vì Đỗ Hà tự mình nhận sai, vì vậy bọn hắn cũng mất đi cơ hội hạ thủ.
Lý Thế Dân trầm tư một lát nói:
- Phòng tướng, Sầm khanh đều nói có lý, trẫm xử sự phải công minh, quyếtkhông cho phép chuyện thưởng phạt không rõ xuất hiện. Lý khanh, ngươi là Binh Bộ thượng thư, việc này giao cho ngươi xử trí, trở về y theo quyđịnh xử phạt Đỗ Hà vì tư phế công. Về phần hôm nay là ngày thưởng côngchúc mừng đại quân hồi triều, lấy việc thưởng công làm đầu, Phí Thị NgựSử có gì dị nghị nữa không?
Phí Thị Ngự Sử cúi thấp đầu như con gà trống bị đánh bại, thấp giọng nói:
- Thần không còn gì dị nghị!
Đỗ Hà lại đưa mắt nhìn qua Phí Thị Ngự Sử kia, ghi tạc gương mặt hắn vàotận đáy lòng, hắn còn chưa rộng lượng tới mức đi tha thứ một địch nhânđột nhiên xuất hiện mà hắn chẳng hiểu vì sao.
Qua chuyện này, việc luận công ban thưởng lại tiếp tục tiến hành.
- Sóc Châu Đạo Hành quân phó tổng quản Đỗ Hà, trong cuộc chiến bắc phạtTiết Duyên Đà, lấy thân phận tiên phong hai lần chiến thắng đại tướngphản nghịch Hầu Quân Tập, lại ra mưu khắc địch, tại Tái Âm Sơn Đạt Hàphá tan đại quân của Đại Độ Thiết. Sau đó hiến kế phá được hãn đình Tiết Duyên Đà, bắt đại tướng phản nghịch Hầu Quân Tập. Trên công lao bộ dâng lên, Đỗ Hà trí dũng song toàn, quả thật một đời lương tướng, đặc thụchức vị Kiểm Giáo Hữu Uy Vệ đại tướng quân kiêm lĩnh Thượng Thư Tỉnh TảTư Lang Bái…
Hai mắt Đỗ Hà ngây ra, bị tin tức bất thình lình làm hoảng sợ ngây người.
Kiểm Giáo Hữu Uy Vệ đại tướng quân, đây là khái niệm gì?
Đường triều có lão tướng thụ phong đại tướng quân cũng không ít, nhưng phầnlớn đại tướng quân chỉ là chức suông, không có quyền lực thực tế.
Chân chính có quyền lực thực tế chính là Thập Nhị Vệ tướng quân, phân biệtlà Tả Hữu Vệ, Tả Hữu Kiêu Vệ, Tả Hữu Vũ Vệ, Tả Hữu Uy Vệ, Tả Hữu LĩnhQuân Vệ cùng Tả Hữu Kim Ngô Vệ, mười hai Vệ đại tướng quân suất lĩnh sáu trăm năm mươi bảy quân đội các châu phủ, phân lĩnh chư quân phủ cùngTrường An thượng phiên túc vệ phủ binh, bảo hộ trong ngoài hoàng cung,cảnh vệ kinh sư.
Mười hai đại tướng quân đều là đại tướng quân danh xứng với thực, địa vị không tầm thường.
Về phần chức vị “Kiểm Giáo” có ý nghĩa là thay thế, quyền đại tướng quân.
Hữu Uy Vệ đại tướng quân tiền nhậm là Lý Mạnh Thường, ở trong lịch sử cũngkhông nổi danh, nhưng hắn là người tham dự trực tiếp trong chính biếnHuyền Vũ Môn năm xưa, cho nên được phong làm Hữu Uy Vệ đại tướng quân,Hán Đông Quận Công.
Khi Đỗ Hà xuất chinh bắc phạt, Lý Mạnh Thường bị bệnh, đã từ đi chức vị Hữu Uy Vệ đại tướng quân, cũng không còn tại nhiệm.
Lý Thế Dân phong Đỗ Hà làm Kiểm Giáo Hữu Uy Vệ đại tướng quân, điều nàyhiển nhiên là có ý tứ muốn ủy thác Hữu Uy Vệ cho hắn. Hiện tại Đỗ Hà làKiểm Giáo Hữu Uy Vệ đại tướng quân, lại nói không chừng tới lúc nào đóhai chữ “Kiểm Giáo” sẽ xóa bỏ, đến lúc đó Đỗ Hà liền chính thức trởthành một trong mười hai vị Vệ đại tướng quân chính quy, đây là quangvinh tới bực nào.
Đỗ Hà cũng biết cuộc chiến bắc phạt lần nàymình lập hạ công huân không thể nói là không lớn, rất có thể từ tướngquân được đề bạt làm đại tướng quân. Nhưng trong dự tính của hắn, mặc dù là đại tướng quân cũng chỉ là làm hư chức, làm sao lại dám nghĩ thực sự trở thành Kiểm Giáo Hữu Uy Vệ đại tướng quân, cùng cấp với Tần Quỳnh,là một vị đại tướng quân có thể nắm giữ thực quyền?
Cả triều văn võ cũng ầm ầm chấn động.
Vệ đại tướng quân hai mươi tuổi, phóng mắt khắp Đại Đường, tìm không ramột người, đừng nói là hai mươi tuổi, cho thêm mười tuổi là ba mươi cũng không có một người nào!
- Bệ hạ, không thể!
Vừa nghe phong thưởng, Đỗ Như Hối vội đứng dậy:
- Khuyển tử còn trẻ như thế, lại nhận cao vị như vậy thật sự không ổn.Bắc phạt chiến thắng, toàn bộ tam quân tướng sĩ đều phục vụ quên mình.Đây là công lao của toàn bộ dũng sĩ Đại Đường, cũng không thể chỉ duynhất tính lên người khuyển tử, nếu không sẽ không được công bằng!
Trưởng Tôn Vô Kỵ tối kỵ nhất là nghe Đỗ Hà thăng chức, cũng vội đứng ra nói:
- Bệ hạ, không thể, thần cũng biết tiểu Đỗ tướng quân chiến công lớn lao, nhưng chỉ trong vài năm tuổi còn quá trẻ đã thăng tới Tả Uy Vệ tướngquân, xem là ân huệ lớn lao rồi, hiện giờ lại cần đề bạt làm đại tướngquân thật sự không hợp đạo lý!
Sau khi nghe hai vị này nóichuyện, lại có nhiều người tiến lên nói Đỗ Hà tư lịch không đủ, tuổi còn quá trẻ, không đủ đảm nhiệm đại nhậm.
Lý Thế Dân ngồi trên ngai vàng, như cười như không, chờ đợi toàn bộ đại thần nói xong, hắn mới chậm rì rì nói:
- Trẫm nghe được nhiều lời như vậy suốt nãy giờ, chỉ nghe thấy các ngươinói tiểu Đỗ ái khanh tư lịch không đủ, còn quá nhỏ tuổi, nhưng lại ngoài ý liệu không hề nghe được có một câu nào nói tiểu Đỗ ái khanh công huân không đủ, không thể đảm nhiệm đại nhậm…Các ngươi nói thử xem, đây là vì sao?
Những đại thần phản đối đưa mắt nhìn nhau, không ai phản bác được lời nào.
Đỗ Hà vì Đại Đường đánh ba cuộc chiến tranh, nhưng ba trận chiến đều kinhthiên động địa. Phá Thổ Phiên, Đỗ Hà có công hiến kế, lại có lực uy hiếp tây nam, tuy rằng hắn lúc ấy chỉ là một tướng quân nho nhỏ còn chưachính quy, nhưng lập công đã khiến người ghé mắt. Về phần tây chinh CaoXương, lại càng không cần phải nói. Lấy bảy ngàn binh mã phá bảy vạnquân đội, thắng dễ dàng như bỡn chiếm đoạt Cao Xương, lấy thân phận tiên phong chiếm lĩnh toàn bộ Cao Xương không hao một binh tốt. Chỉ bằngđiểm này Đỗ Hà đã có tư cách đứng hàng đại tướng quân. Lần này bắc phạtTiết Duyên Đà, công lao của hắn cũng được ghi chép lại thật rõ ràng.
Bằng công huân hắn lập được, từ khi Trinh Quán bắt đầu ngoại trừ Lý Tĩnh cùng Lý Tích hai người, không ai có thể so sánh.
Với chiến công của hắn, nhận chức đại tướng quân đây tuyệt đối là dư dả, không hề có bất kỳ cử chỉ thiên vị nào.
Lý Thế Dân nghiêm nghị nói:
- Không lời nào để nói, các ngươi rõ ràng muốn đẩy trẫm vào hoàn cảnhthưởng phạt không phân minh. Đường triều võ tướng thăng chức, đều lấyquân công mà luận, cũng không hề luận tuổi tác, người có công đượcthưởng, người có tội thì phạt. Mặc kệ là ai, chỉ cần có đủ công huân,trẫm cũng sẽ không vì bất cứ nguyên nhân nào mà gạt bỏ công lao của hắn. Dù hắn chỉ là ấu nhi như Cam La, trẫm cũng sẽ lập hắn làm đại tướngquân. Các ngươi phải nhớ cho kỹ, không phải trẫm muốn thưởng cho tiểu Đỗ ái khanh, mà là tiểu Đỗ ái khanh vì Đại Đường lập được công huân hiểnhách, trẫm không thể không thưởng. Đỗ Hà đón thưởng!
Đỗ Hà thoáng do dự, trong đầu hiện lên câu nói sau cùng của Lý Thế Dân “Không phảitrẫm muốn thưởng tiểu Đỗ ái khanh, mà là tiểu Đỗ ái khanh vì Đại Đườnglập được công huân hiển hách, trẫm không thể không thưởng”.
Tuyrằng đây chỉ là một câu nói thật bình thường, nhưng cũng mang ý nghĩa vị hoàng đế Lý Thế Dân này đã thừa nhận hết thảy những chuyện mà Đỗ Hà đãlàm vì Đại Đường.
Ban thưởng Đỗ Hà làm đại tướng quân, cũng không phải bởi vì sủng ái, cũng không vì nhìn hắn với ánh mắt đặc biệt, càngkhông vì Đỗ Hà là con rể của hắn, nguyên nhân chỉ có một… những hànhđộng của Đỗ Hà cùng công huân lập được xứng đáng với chức vị “đại tướngquân”, Đỗ Hà đảm đương nổi chức vị đại tướng quân này.
Gương mặt Đỗ Hà thật nghiêm túc, đi nhanh tới trước hai bước, vẻ mặt kiên định cao giọng nói:
- Mạt tướng Đỗ Hà, lĩnh thưởng…
Hắn có thể lý giải được hành động của Đỗ Như Hối.
Cây mọc quá cao rất dễ bị gió thổi bật rễ, nhưng Lý Thế Dân là hoàng đế,lại khẳng định những gì hắn đã làm, hắn há có thể vì sợ hãi mà lùi bước?
Huống chi “dù cây có mọc cao bị gió thổi bật rễ” chăng nữa chưa chắc khôngphải là chuyện tốt, những lời này ngụ ý cảnh cáo mọi người không nên quá khoe khoang mà bị người khác gây khó dễ. Nếu thật sự là người có tài có đức, cá tính quang minh, đem ưu điểm bản thân phát huy tới mức tậncùng, đối với bằng hữu cùng xã hội không ảnh hưởng tai hại, thậm chí tạo được lợi ích cho quốc gia, vì sao không thể xuất đầu tranh đấu, ngườithích hợp sẽ sinh tồn.
Đỗ Hà thản nhiên tiếp nhận vị trí đạitướng quân, Lý Thế Dân gật đầu tán dương, lại tiếp tục ban thưởng chonhững tướng lĩnh khác.
Mẫu thân của Khế Bật Hà Lực bị bắt giữ uyhiếp chính hắn, dưới sự bức bách của Đại Độ Thiết, hắn hô to câu nói“sinh làm người Đại Đường, chết làm quỷ Đại Đường”, hơn nữa còn cắt taiminh chí, chuyện này đã sớm rơi vào trong tai Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân vô cùng cảm động, ngoại lệ tấn thăng Khế Bật Hà Lực làm Tả Kiêu Vệ đại tướng quân.
Về phần những chư tướng khác cũng đều có phong thưởng.
Chuyện Đỗ Hà lo lắng nhất cũng không hề xuất hiện. Hiện giờ hắn từ bên Tả UyVệ tướng quân điều tới Hữu Uy Vệ đại tướng quân, cơ hồ một mình cô độc,nhân mã quen biết dưới trướng đều ở lại Tả Uy Vệ.
Lý Thế Dân cũng đã lo lắng tới điểm này, vì vậy thăng quan phong thưởng cho Tiết NhânQuý, La Thông, Phòng Di Ái, Tịch Quân Mãi đều đem bọn họ điều tới Hữu Uy Vệ, vẫn thuộc Đỗ Hà chỉ huy như trước!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]