Một câu đơn giản của Vũ Mị Nương lại khiến Đỗ Hà bừng tỉnh đại ngộ.
Sự nhạy cảm về mặt chính trị của hắn so ra kém Vũ Mị Nương, nhưng thực sựkhông phải là ngu ngốc trên mặt trận này, nghe Vũ Mị Nương nói như vậy,cũng hiểu được mình quả thật có chút ngu xuẩn, chuyện vốn đơn giản saolại nghĩ sang cách phức tạp?
Trưởng Tôn Vô Kỵ dựa vào [Luật lễ],trọng chấn hùng phong. Tuy hắn đứng đầu chư thần nhưng chức quan lại lànhàn quan, không có quyền lực thực tế, cũng có nghĩa là bình thườngkhông có việc gì để làm, không có cơ hội biểu hiện hay lập công.
[Luật lễ] là động tác lớn nhất của Trưởng Tôn Vô Kỵ sau [Trinh Quán luật].Chỉ cần có gió thổi cỏ lay, Trưởng Tôn Vô Kỵ quyết không có khả năngngồi yên. Cho dù Đỗ Hà không sửa chữa [Luật lễ], chỉ cần liên quancậpnhập [Luật lễ] sẽ chạm đến Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Chính mình hoàntoàn không cần phải đem đầu mâu chỉ hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ cần lướt qua [Luật lễ], đem tư tưởng của mình tổng kết quy nạp thành một quyểnsách khác, đánh lôi đài với Trưởng Tôn Vô Kỵ vậy cũng có thể đạt đượchiệu quả đối chiến, còn tận lực miễn đi hiềm nghi tranh đấu.
LýThế Dân là quân vương thưởng phạt phân minh, sở dĩ [Luật lễ] được cảtriều đình coi trọng vì [Luật lễ] tồn tại lợi cho Đại Đường vương triềuphát triển. Nhưng Đỗ Hà biên lại thành sách mới, tập hợp tinh túy xã hội phong kiến hơn một ngàn năm, luận cao minh ảo diệu càng vượt lên trên.Cho dù lúc này va chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2150581/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.