Thủ binh nhà kho hiện giờ chỉ có năm trăm, cộng thêm thay phiên trực với nhau, cho nên mỗi lần chỉ có hai trăm người. Mà hai trăm người duy trìmột nhà kho cỡ lớn thế này mà nói, địa phương có thể phòng thủ vô cùngcó hạn.
Bọn họ cũng chỉ có thể bố phòng ở chỗ hiểm yếu, trông coi các tuyến đường qua lại.
Phong Phong, Bình Hạo hai vị tiểu đội trưởng chính là thiên tướng phụ tráchtrực đêm hôm nay, bọn họ vừa mới thay quân, hai người mới từ trong giấcngủ mơ màn tỉnh dậy, bởi vì chưa ngủ đủ, con mắt híp lại, bộ dáng chưatỉnh mộng.
- Lão ca, tại sao chúng ta không ngã lưng một chút, ởđây làm gì có chuyện. Mỗi ngày trông coi cái nhà kho này, ta cảm thấyđược ta sắp biến thành môn thần rồi.
Phùng Phong quyệt miệng, vẻ mặt báo oán.
Bình Hạo cảm động lây gật gật đầu, nhận đồng nói:
- Cũng không phải, canh giữ ở cái địa phương này, con của ta tới giờ cònquở trách ta. Nói ta còn kém hơn những tên Lăng Tử, tức chết ta. Nhớ năm đó lão tử đùa nghịch Lăng Tử trên lưỡi đao, hiện tại thì lại biến thành không bằng hắn, không phải bởi vì nhiệm vụ sao? Thật không rõ, cái nhàkho bỏ đi này, có gì cần chúng ta bảo vệ?
Tùng Tán Kiền Bố an bài Cự Thương, thủ vệ ở đây đều là quân tinh nhuệ nhất, là một trong nhữngvương bài. Có thể thấy được Tùng Tán Kiền Bố coi trọng nhà kho này thếnào, nhưng mà hắn xem nhẹ một điểm, đó chính là nhân tâm. Với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-dao-soai/2150490/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.