Tác Khánh vuốt râu khẽ mỉm cười, "Việc triều đình phái sứ giả đến Đôn Hoàng, huyện công có biết không?"
Lý Tân ngẩn ra, chuyện này quả thật hắn không biết, triều đình phái sứ giả đến Đôn Hoàng làm cái gì?
Tác Khánh nhìn ra nghi hoặc của hắn, liền cười cợt nói: "Lần này phái sứ giả là vì đại vân Di Lặc, nghe nói Hoàng Đế cực kỳ coi trọng vị đại sư này, phái tâm phúc đến đây nge ngóng, mấy ngày nay, còn chưa thấy bóng dáng chỗ nào, việc này chính là đại sự của thành Đôn Hoàng a!"
Lý Tân ngạc nhiên, "Không phải nói Đôn Hoàng không xây cất tượng phật Di Lặc sao?"
Lý Tân lập tức ý thức được bản thân mình lỡ miệng, hắn làm sao biết Đôn Hoàng không xây cất tượng phật Di Lặc, chuyện này không phải tương đương với nói cho Tác Khánh biết, trong triều hắn cũng có thân tính?
Tác Khánh lại ra vẻ không hiểu, lại cười nói: "Thật sự ta không có nghe nói Đôn Hoàng xây cất tượng Di Lặc hay không, ngược lại nhận được Ngụy Vương gởi thư cho ta, Thánh Thượng phái tâm phúc đến đây, cụ thể là phái người nào, Ngụy Vương cũng không nói rõ, ngược lại sứ giả gần tới nơi, việc trọng đại như vậy cần phải mau chóng bắt đầu trù bị, nhưng ta hi vọng chuyện này Tác gia tự mình làm việc."
Tác Khánh đương nhiên hiểu rõ, lần này nếu nắm giữ cơ hội kiến tạo xây dựng tượng phật Di Lặc, lợi ích vượt xa mấy lần so với vũ cử thi hương.
Nếu như hắn có thể nắm giữ việc xây dựng tượng phật Di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-cuong-si/177992/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.