Lâu Sư Đức thản nhiên nói: - Vấn đề này triều đình đã từng thảo luận, dù sao Khiết Đan cũng nhỏ yếu, ở một mức độ nào đó nó là cái lá chắn của Đại Đường, một khi Khiết Đan bị giết, thế lực của người Đột Quyết sẽ vào Liêu Đông. Đây cũng không phải là cảnh tượng mà triều đình muốn thấy, cho nên bảo vệ Khiết Đan trên thực tế cũng là bảo vệ Liêu Đông. - Ty chức hiểu rồi! Tô Hồng Huy lại ôm quyền thỉnh nguyện nói: - Ty chức nguyện làm tiên phong, dẫn bản bộ truy kích quân Khiết Đan chạy trốn. Lâu Sư Đức biết gã muốn lập công chuộc tội, cũng không làm khó gã liền vui vẻ gật đầu: - Vậy kính nhờ Tô tướng quân rồi! Lúc này Tô Hồng Huy suất lĩnh ba vạn quân Đường hăng hái lên bắc, đêm hôm đó chiếm lại Mật Vân, nhưng ngựa của gã không dừng vó, vẫn tiếp tục đêm ngày hành quân. Buổi trưa hôm đó đã đuổi kịp hậu quân Khiết Đan, hai bên chiến đấu một trận kịch liệt trên thảo nguyên. Từ Mật Vân xuyên thẳng qua Yến Sơn, phương bắc càng trở nên mênh mông, sau đó hướng đông có thể trực tiếp đi Liêu Đông, hướng đông bắc là đi Nhiêu Nhạc châu, xuyên qua Nhiêu Nhạc chính là phủ Đô đốc Tùng Mạc, hang ổ của quân Khiết Đan. Sau khi quân đội dời khỏi Khiết Đan, đã làm chim chóc tán loạn, các bộ lạc ngày đêm không ngủ quay về quê hương của mình. Tin người Đột Quyết tập kích đã truyền khắp các bộ phận Khiết Đan. Trong lòng ai cũng nóng như lửa đốt, lúc này suy nghĩ cướp lấy của cải và nữ nhân của triều Đường đã sớm để sau đầu, ai cũng lo lắng cho vợ con của mình, hận là không thể có cánh bay thẳng lên bắc. Mười hai vạn quân Khiết Đan liên tục gặp phải hai đòn nghiêm trọng, lòng quân đã sớm tan rã. Tôn Vạn Vinh và Ất Oan Vũ đã dẫn hơn 2 vạn người của bộ lạc hốt hoảng trốn lên bắc. Tôn Vạn Vinh đã nghe nói tin quân Đường đuổi đến hậu quân. Hơn một vạn hậu quân đã bị tiêu diệt toàn bộ, 200 ngàn đại quân Đường phía sau đuổi theo không kịp. Tôn Vạn Vinh tâm ý hoảng loạn, suất quân liều mạng trốn lên bắc, không dám dừng lại nghỉ ngơi một chút nào. Hai ngày sau, gã dẫn quân đội vào Nhạc Châu, chỗ này là địa bàn của người Hề, phía trước xa xa nhìn thấy Loan Thủy rộng lớn. Lúc này Tôn Vạn Vinh mới hơi thở phào nhẹ nhõm, hạ lệnh quân đội nghỉ ngơi tại chỗ, chờ Ất Vũ Oan dẫn bộ binh đuổi từ phía sau lên. Đám kỵ binh Khiết Đan đều xuống ngựa, dẫn ngựa đi uống nước, lấy thịt khô và rượu sữa ngựa bỏ bụng, rất nhiều binh lính mệt mỏi đến mức không chịu nổi, nằm vật xuống đất ngáy o o… Tôn Vạn Vinh ngồi trên thảm cỏ, vừa ăn lương khô, vừa nhìn xung quanh. Bọn họ ngồi trên một ngọn đồi thảo nguyên, cách đó mấy chục dặm là Yến Sơn lồng lộng, đầm nước rộng mấy chục trượng giống đai ngọc uốn lượn chảy xuôi. Vùng này Tôn Vạn Vinh không quen lắm nhưng gã bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất thật, họ phải làm thế nào để vượt qua đầm nước này. Người Khiết Đan chỉ dùng bè da dê để qua sông, nhưng hiện tại bè da dê của họ đều để ở hậu quân. Bọn họ căn bản là không có dụng cụ để qua sông, lẽ nào họ còn phải vòng lên bắc để vượt qua đầm nước sao? Vậy có nghĩa là bọn họ còn phải đi một đoạn đường mấy trăm dặm nữa. Tôn Vạn Vinh chỉ cảm thấy một trận đau đầu, vấn đề bình thường rất đơn giản, bây giờ lại làm khó gã rồi. Gã lập tức đứng dậy nhìn về phía nam xa xa, gã hi vọng có thể nhìn thấy một cánh rừng, sau đó đốn củi để qua sông. Nhưng gã cũng không nhìn thấy cái cây nào, tuy nhiên ngoài mấy chục dặm là Yến Sơn. Dưới chân Yến Sơn là một cánh rừng lớn. Lúc này, Ất Vũ Oan suất lĩnh mấy ngàn bộ binh thở hồng hộc chạy tới. - Khả Hãn! Ất Vũ Oan hô lớn: - Ngoài phía nam 20 dặm có một rừng cây, chúng ta cần phải đốn củi qua sông! Tôn Vạn Vinh đang buồn phiền vì chuyện này, nghe thấy vậy liền mừng rỡ lập tức ra lệnh nói: - Toàn quân lên ngựa, đi về phía nam qua sông. Gã vừa dứt lời, có một gã thân binh bỗng chỉ về phía nam hoảng sợ quát to: - Khả Hãn, có quân địch! Tôn Vạn Vinh vừa nghiêng đầu, thì lập tức sợ đến mức hồn bay phách lạc, chỉ thấy trong đám cây cỏ phía nam cách khoảng 2 dặm có một đám kỵ binh lớn, đông nghìn nghịt phải có đến mấy ngàn người. Ở giữa có dựng một cột cờ quân Đường to, Tôn Vạn Vinh thất thanh hô to: - Nhanh lui lại! Đội kỵ binh này chính là 5 ngàn kỵ binh do Lý Trân suất lĩnh, bọn họ vẫn đang đợi bại binh Khiết Đan rút lui về phía đông. Hắn cũng đã biết chuyện đại quân Đột Quyết tập kích hang ổ Khiết Đan, như vậy rất nhanh Khiết Đan sẽ rút lui. Lý Trân có được tin tình báo người Hề cung cấp, quân Khiết Đan đang đợi ở đầm nước, không ngờ bại binh đầu tiên mà hắn đợi lại chính là quân đội của Tôn Vạn Vinh. Lý Trân lạnh lùng nhìn bại binh Khiết Đan, hắn vung tay lên, tiếng kèn trầm thấp vang lên, tiếng trống trận quân Đường như sấm, Lý Trân hạ lệnh tấn công. - Giết! Hắn vung đao lên, phóng ngựa chạy gấp, đích thân dẫn 5 ngàn kỵ binh tinh nhuệ từ trên đồi quét xuống. Tiếng kêu rung trời, chiến mã như tia chớp, vó ngựa cuồn cuộn, giống hệt mây đen cuồng phong, cuốn về phía quân đội Khiết Đan cách đó 2 dặm. Lúc này, kỵ binh Khiết Đan đã loạn thành một bầy, căn bản đã không còn ý chí chống cự. Bọn họ không tìm thấy ngựa của mình, rất nhiều người nhảy lên chiến mã của người khác quay đầu chạy trốn. Ất Vũ Oan thấy tình thế không ổn, lòng quân đã loạn không thể chống cự được nữa. Lúc này y lập tức hô lớn với Tôn Vạn Vinh: - Khả Hãn, không kịp nữa rồi, tức tốc rút bắc, nếu không chúng ta sẽ chết ở chỗ này. Sắc mặt của Tôn Vạn Vinh trắng bệch, nhưng gã thực sự không cam lòng, gã có 2 vạn quân đội còn đối phương chỉ có mấy ngàn người. Gã cưỡi lên chiến mã của mình rồi hô lớn: - Kỵ binh xung quanh tập kết, theo ta nghênh chiến! Ất Vũ Oan thấy Tôn Vạn Vinh còn muốn chống cự liền không khuyên nữa, quay đầu đánh ngựa chạy trốn. Mười mấy thân vệ quanh y cũng quay đầu liều chết chạy trốn. Hạ Diên Bạt Thọ suất lĩnh hai ngàn quân giết vào trong bộ binh Khiết Đan, thế như chẻ tre mà tấn công bộ binh, chỉ trong nháy mắt từng đám lớn binh lính đã xông vào. Khí thế của quân Khiết Đan đã hầu như không còn, đấu với quân Đường như tức nước vỡ bờ, bộ binh Khiết Đan dẫn đầu đã sụp đổ. Ngay sau đó, kỵ binh hữu quân của quân Đường tấn công sắc bén cũng đã làm tan tác, khiến bại binh Khiết Đan đổ như núi. - Giết! Quân Đường la rung trời, sĩ khí chấn động đuổi theo quân địch đánh lén mà đi, bại binh của Hắc Áp Áp đã liều mạng chạy trốn, bọn họ giẫm lên nhau tắc nghẽn mà chết. Lúc này, Trương Lê suất lĩnh một ngàn kỵ binh vượt qua quân địch, cắt đứt đường rút lui của quân Khiết Đan phía bắc. Trong cảnh hỗn loạn, hơn 1 vạn binh lính Khiết Đan như đàn trâu bị đuổi, chạy trốn về phía đông. Mà cách phía đông không xa là đầm nước, mặt nước rộng khoảng mấy chục trượng, bờ sông cũng không có đò, bại binh không thể chạy trốn ở chỗ này, đều phải nhảy xuống sông tự bơi. Phần lớn quân Khiết Đan cũng không biết bơi, vô số người chết đuối giữa dòng nước, xác chết làm tắc nghẽn cả dòng nước, thi thể tích tụ như núi, thành câu cầu cao đến mấy trượng. Bại binh phía sau giẫm lên xác của đồng bọn, định chạy trốn sang bờ bên kia rồi bơi vào dòng nước. Chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ, tiếng la hét chói tai, tất cả như phát cuồng, khủng bố và hỗn loạn. Kỵ binh quân Đường của Lý Trân cũng không chấp nhận quân Khiết Đan đầu hàng. Bọn họ mang lòng thù hận, giết hại bại binh một cách vô tình, quân Khiết Đan chỉ để ý đến việc liều mạng chạy trốn. Trên thảo nguyên mênh mông, bại binh Khiết Đan chạy trốn khắp nơi nhưng bọn họ cũng không trốn được xa thì đã bị kỵ binh quân Đường đuổi theo bao vây. Lúc này, Lý Trân hạ lệnh nhận quân đầu hàng: - Nhận quân địch đầu hàng, người phản kháng giết! Quân Đường bắt đầu nhận đầu hàng, để quân Khiết Đan tìm thấy một con đường sống. Cuối cùng, đại bộ phận quân Khiết Đan cũng phải quỳ xuống dập đầu xin tha thứ. Nhưng Tôn Vạn Vinh lại đang chỉ huy quân đội chống cự, còn mình thì lén lút chạy trốn. Lý Trân đích thân dẫn hai ngàn quân tinh nhuệ gắt gao đuổi theo Tôn Vạn Vinh. Bọn họ ra roi thúc ngựa, gào thét bay trong gió. Khoảng nửa canh giờ sau, phía trước xuất hiện 10 con thuyền nhỏ, đó là thuyền nhỏ của các thương nhân qua sông. Lúc này lại bị quân Khiết Đan cướp được. Bờ sông là cả biển người tấp nập, đây là một tiểu bộ lạc lính Khiết Đan đào ngũ. Có khoảng hơn 2 ngàn người, bọn họ biết quân Đường xuất hiện ở phía nam. Trong sự bối rối, mấy ngàn muốn bơi qua sông trốn từ chỗ này. Chiến mã bị chủ nhân vứt bỏ ở phía tây đầm nước, mười mấy con thuyền nhỏ chật ních binh lính chạy trốn. Hai chiếc thuyền nhỏ quá tải đến giữa sông thì bị chìm, cơn lốc xoáy cuốn mấy trăm binh lính vào lòng sông. Ất Vũ Oan ngồi trên một con thuyền, y và mười mấy tên thân binh đã vượt qua đầm nước rồi chạy trốn về phía đông. Bọn họ khát vọng có thể sẽ có được tấm thịnh tình của người Hề. Nhưng họ lại không biết, con trai của vua Hề Lý Thất Đế lại đang trong tay Lý Trân. Lý Thất Đế đang phát sầu vì không có lễ vật hiến cho Lý Trân, đổi lấy con mình về. Lúc này, hai ngàn kỵ binh quân Đường ùn ùn kéo đến, binh lính Khiết Đan khóc rung trời. Thuyền cách bờ, chạy hướng về phía bờ kia, binh lính lên thuyền không thì hoặc quỳ xuống xin đầu hàng, hoặc chạy trốn về phía bắc bờ sông. Mấy ngàn binh lính Khiết Đan quỳ đầy bên sông, trong lòng Lý Trân nóng như lửa đốt. Nếu Tôn Vạn Vinh ở đây, vậy rất có thể cũng đã trốn qua sông. Nếu không bắt được Tôn Vạn Vinh, hắn sẽ mất đi cơ hội lập công lớn lần này. - Tôn Vạn Vinh có ở đây không? Lý Trân rút đao chỉ vào tù binh Khiết Đan quỳ đầy dưới đất mà quát to, mấy ngàn tù binh lặng ngắt như tờ. Lúc này, Tửu Chí vừa mới học được một câu Khiết Đan hô lớn: - Ai giao Tôn Vạn Vinh ra, thả cho người đó về nhà. Mấy ngàn binh lính Khiết Đan xôn xao, bỗng có người chỉ vào mấy tên tù binh bên cạnh cúi đầu lô lớn: - Y ở trong này! Đám tù binh lập tức xôn xao, mấy tên tù binh nhảy dựng lên muốn chạy trốn. Lý Trân rút đao ra chỉ quát: - Bắt lấy bọn họ! Hơn 10 binh lính quân Đường đồng loạt xông lên, đẩy mấy tên lính Khiết Đan này ngã xuống đất, một người trong số đó tức miệng quát to: - Lý Trân, có giỏi thì giết ta! Tên lính Đường bên cạnh Lý Trân lập tức lôi người này ra nói với Lý Trân: - Tướng quân, gã chính là Tôn Vạn Vinh! Trong lòng Lý Trân mừng rỡ, hắn giục ngựa chậm rãi tiến lên cười lạnh nói: - Ngươi quả là tội đáng muôn chết, Đại Đường chắc chắn sẽ giết ngươi, nhưng không phải bây giờ, ta muốn dùng ngươi để đổi lấy con đường làm quan phú quý của ta. *** Đại Đường mùa xuân năm Thiên Sách Vạn Tuế, Khả Hãn Khiết Đan, đại quân Tôn Vạn Vinh khởi binh tạo phản, dưới sự tấn công của Đại Đường và Đột Quyết đã tan tác hoàn toàn. Tám đại bộ lạc Khiết Đan không hề thừa nhận địa vị Khả Hãn của Tôn Vạn Vinh, đều tự rút quân, lại bị Lâu Sư Đức suất lĩnh 200 ngàn quân Đường đuổi đánh, còn mấy vạn quân Khiết Đan đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Còn Tôn Vạn Vinh suất lĩnh 2 vạn quân ở đầm nước lọt vào tầm phục kích của kỵ binh do tướng quân Nội vệ Lý Trân suất lĩnh. Toàn quân Khiết Đan tan tác, hơn 4 ngàn người bị giết, hơn 1 vạn kẻ đầu hàng. Tôn Vạn Vinh ẩn thân trong đám tù binh, lại bị thân binh chỉ mặt đọc tên. Tôn Vạn Vinh bị Lý Trân bắt được, phái người áp giải về Lạc Dương.Tháng 3, Võ Tắc Thiên hạ chỉ, xử trảm Tôn Vạn Vinh ở Triệu Châu. Còn một gã đầu sỏ Khiết Đan khác đã bị vua Hề Lý Thất Đế giết, mang đầu của y đến đại doanh quân Đường. Đến đây, kéo dài hơn nửa năm, chiến hỏa đốt đến Hà Bắc, Khiết Đan phản loạn rốt cuộc cũng được quân Đường bình ổn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]