Đột nhiên tinh thần của Lý Trân hưng phấn hẳn lên, lấy một con chiến mã ra, thúc ngựa lao như bay về phía trước:
- Đợi ta với.
Địch Yến vội kêu lên một tiếng, rồi cũng thúc ngựa lao như bay.
Hai người đi được khoảng hơn mươi dặm, một ngọn núi nhỏ phong cảnh đẹp đẽ hiện ra trước mắt. Đây là một ngọn núi dài với gần năm sáu mươi mẫu, tựa như nối liền một thể với ngọn nói phía xa xa kia, nhưng ở giữa được ngăn bằng một khoảng trống, đó chính là một ngọn đồi nằm độc lập nơi đó.
Núi cao trăm trượng, bị những lùm cây rậm rạp bao phủ, bốn phía có những con sông ngoằn ngoèo, giống như một chiếc đai bằng ngọc, xung quanh những con sông là những nông điền, cũng có tới hàng ngàn mẫu ruộng. Ở phía ngoài cùng chính là những thân cây cao lớn tạo thành một đường dài, nhìn những cánh đồng và những ngọn núi nhỏ, rõ ràng đây là một tòa sơn trang của một ai đó.
- Đây chính là núi Bạch Tước rồi.
Địch Yến say mê ngắm nhìn dãy núi có phong cảnh đẹp đẽ lạ thường này, nàng khẽ thở dài nói:
- Sống ở đây, thật giống như thần tiên.
- Đi! Chúng ta đi làm thần tiên.
Lý Trân cười to, thúc ngựa phi về phía con đường nhỏ, Địch Yến cũng vội vàng theo sát phía sau. Hai người đi trong con đường nhỏ hai ba dặm, liền đâm vào bức tường bao quanh bằng cây cối. Lúc này, từng nhóm nông dân đang thu hái dưới nông điền đều đứng dậy, đều tỏ vỏ kinh ngạc nhìn về đôi nam nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-cuong-si/1584221/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.