Sáng sớm ngày kế, Lý Trân chậm rãi đi tới đông phòng của đại tỷ, chỉ thấy đại tỷ ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mắt chuyên chú nhìn vào một gốc cây cành lá tươi tốt ngoài cửa sổ, cảm xúc nàng lộ vẻ vô cùng sa sút, khuôn mặt tiều tụy, có thể thấy được nàng một đêm không ngủ.
- A Tỷ.
Lý Trân cúi đầu gọi nàng một tiếng, đi đến trước mặt nàng ngồi xuống, Lý Tuyền thở dài, miễn cưỡng cười nói:
- Không cần lo lắng cái gì, ta sớm đã có chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ là ta hận chính mình mắt bị mù, không ngờ gả cho một nam nhân ti tiện như vậy, trong lòng mới khổ sở.
- Có lẽ là bởi vì quan trường làm hắn ta thay đổi.
Lý Trân an ủi đại tỷ nói.
Lý Tuyền lắc đầu:
- Hắn ta là người lòng dạ rất sâu, không ngờ lại đeo mặt nạ với thê tử của mình nhiều năm như vậy, thật ra năm trước chúng ta tới Lạc Dương, hắn ta đã bắt đầu biểu hiện ra một mặt háo sắc, mỗi ngày cùng đồng hương đi thanh lâu uống rượu, tỷ còn tưởng rằng đồng hương làm hỏng hắn ta, cho nên lúc hắn ta kết giao với đám người Hạ Tri Chương, kết quả người ta căn bản là lờ hắn ta đi, hắn ta lại nói lý do là do tỷ là thương nhân, đem trách nhiệm đổ hết cho tỷ, lòng tỷ kỳ thật rất hiểu, tâm hắn ta nặng vì công danh lợi lộc, đầu phục Võ Tam Tư, bị bọn Hạ Tri Chương căm hận.
Lý Trân yên lặng không nói gì, hắn vốn cho rằng đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-cuong-si/1584197/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.