Buổi chiều, Lý Trân ở trong thành nam mua một cuộn tơ lụa đẹp, giục ngựa đi tới Địch phủ ở An Nghiệp phường, vừa đi vào cửa phường gặp ngay Địch Yến từ trong phường đi ra.
- Nàng sao hiện tại mới đến?
Địch Yến hơi oán hận trả lời hắn:
- Ta đang muốn đi tìm chàng.
Lý Trân nhìn sắc trời một chút:
- Ta cho là hiện tại còn sớm, phải chạng vạng mới…
- Chàng cho là chỉ đến ăn bữa cơm thôi sao?
Địch Yến ngoài miệng là oán hận nhưng lại liếc mắt lén nhìn trộm túi trên ngựa của Lý Trân, trên thực tế nàng lo lắng Lý Trân nhất thời thay đổi chủ ý, lại không mua tơ lụa, cho nên mới cần đi nhắc nhở hắn, nàng thấy trong túi trên ngựa của Lý Trân quả nhiên có một gói đẹp là tơ lụa, trong lòng lập tức vui mừng, một chút oán hận lúc nãy cũng biến mất không thấy tăm hơi gì.
- Đi nhanh thôi, tổ mẫu vừa nãy còn hỏi chàng đấy.
- Lão nhân gia thân thể thế nào?
- Bà đi Tung Sơn dâng hương, hôm qua mới về, thân thể có chút mệt mỏi, nhưng mà tinh thần rất tốt, bà vẫn cảm thấy đáng tiếc, tại sao chung kết đại hội thi đấu mã cầu không thấy chàng?
- Nàng giải thích cho bà thế nào?
Địch Yến cười hì hì nói:
- Ta cũng không ở đấy, bà chắc sẽ hiểu được.
Hai người rất nhanh bước vào cửa Địch phủ, hai người xoay người xuống ngựa. Lý Trân có chút căng thẳng, nhỏ giọng nói:
- A Yến, mẫu thân nàng…
Địch Yến cười rộ lên:
- Yên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-cuong-si/1584195/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.